Chương 152: Vật trong ao

“Điều này có gì không hợp lý, hiện tại tiểu nữ lang của thế gia tu chân cơ bản đều có nam hầu. Người khác có, cháu ta cũng phải có, các ngươi nói, có phải đạo lý này hay không? Chi Chi nhà ta tuổi còn nhỏ, từ nhỏ lại ở bên ngoài, chưa từng được bao nhiêu cưng chiều, cha vô liêm sỉ kia của nó suốt ngày ra ngoài lêu lổng, cũng không biết quan tâm con gái nhỏ của mình. Hắn không quan tâm, cũng chỉ có thể tự ta quan tâm.”

Vân lão gia tử nói chính là Vân Tiểu Ngũ.

Vân Chi nghe thế lại thấy xấu hổ: “Tổ phụ, con lớn rồi, có thể tự chăm sóc mình.”

“Cậu… Ừm, ngày thường cha cũng bận rộn.”

Cái tên Vân Chi treo trên đầu Vân Minh cũng là danh nghĩa, gọi một tiếng phụ thân cũng không sao.

Nhưng không biết tại sao, Vân Chi chỉ cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Vân lão gia tử nói: “Chi Chi, không cần xấu hổ. Tu chân giới chúng ta cũng không phải phong kiến mấy trăm năm trước, hơn nữa, tổ phụ ngươi ta khai sáng, những chuyện này, ngươi cũng không cần để ý.”

Vân lão gia tử nói xong, liền vẫy vẫy tay với Kim quản gia.

Kim quản gia bước nhanh tới, nói: “Lão gia tử, có chuyện gì, ngài cứ việc phân phó.”

Vân lão gia tử hạ giọng, nói: “Ngươi đi chọn mấy tiểu thị có màu sắc tốt đi, phải nghe lời, tốt nhất là tinh thông nấu nướng, biết chăm sóc người khác.”

Vân lão gia tử nói chuyện, lại có chút không yên lòng: “Không được, ngoại trừ tinh thông trù nghệ, còn phải thông dược lý, Chi Chi chúng ta ngày thường luyện kiếm, có cái gì bị đánh trật, còn có thể có cái để chiếu ứng. Nếu không như vậy, lại cho nàng một người tu vi cao, năng lực mạnh, tốt nhất phải lạnh như băng, chỉ liếc mắt nhìn cũng có thể hù chết người.”

Vân lão gia tử lải nhải dặn dò, Kim quản gia liên tiếp gật đầu, trong tay còn không quên ghi chép.

Tiêu Sách ở bên cạnh kinh ngạc đến rớt cằm: “Vân phủ có nhiều người như vậy sao?”

“Tiêu công tử, ngài không cần phải lo lắng, Vân phủ chúng ta nhân tài đông đúc, có khối người hầu thỏa mãn yêu cầu này.”

Tiêu Sách lại không phản bác được.

Vân Chi nghe mà hai tai nóng lên, nàng vẫy vẫy tay với Vân Nhược Vi, nhỏ giọng xin giúp đỡ: “Sư tỷ, trước kia tổ phụ cũng từng nói với tỷ như vậy sao?”

Vân Nhược Vi đến gần, nàng xoa đầu Vân Chi, ôn hòa nói: “Không cần kinh hoảng, tổ phụ vẫn luôn như thế.”

“Năm đó ta vào tông môn, hắn nói muốn nhét cho ta mười nam thị, bị ta nghiêm khắc từ chối.”

Vân Chi trợn tròn mắt: “Mười người?”

Vân Nhược Vi nghiêm mặt, gật đầu nói: “Ừm, ngươi không nghe lầm đâu. So với trước đây, tổ phụ đã thu liễm rất nhiều.”

Vân Chi nhất thời không biết nên nói gì.

Nếu lúc trước a nương không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bỏ nhà trốn đi, có phải mình sẽ có vô số…

Vân Chi không dám tưởng tượng.

Nhưng cũng có một khả năng, nàng hoàn toàn không có cơ hội sinh ra.

Vân Chi ho khan vài tiếng.

Nàng ôm tay Vân Nhược Vi, ánh mắt phiêu hốt bất định.

Tầm mắt của nàng quét qua quét lại trên người mấy người một lần.

Thấy Vân Thương Nhai và Kim quản gia thảo luận sôi nổi, Vân Chi yên lặng quay đầu, nhìn thiếu niên đứng trong góc.

Trên tường sau lưng hắn đốt một ngọn nến, trước mắt trong phòng ánh sáng sung túc, ngọn đèn kia nhìn như vô dụng, lại tăng thêm vài phần quang huy cho dung mạo thiếu niên.

Thiếu niên ngày thường lạnh lùng xinh đẹp, vào giờ phút này tựa hồ ôn hòa hơn rất nhiều.

Hắn tựa vào bàn sách Vân Chi, cầm một cuốn sổ tay đưa cho mình.

Nhưng tầm mắt của hắn cũng không ở trên sách , mà ở trên người nàng.

Ài.

Vân Chi ngước mắt lên, vừa vặn đυ.ng vào tầm mắt thờ ơ của thiếu niên.

Hắn nhìn bộ dạng mờ mịt của Vân Chi, lông mày tuấn tú khẽ nhướng lên.

Vân Chi bị Thẩm Hoài Châu nhìn thấy có chút chột dạ.

Ừm… Lại không muốn có nam hầu.

Hơn nữa, nàng đã cự tuyệt qua!

Vân Chi còn muốn nghe Thẩm Hoài Châu giảng đạo lý với ngoại tổ phụ nhà mình thế nào, nhưng… y hiện giờ hoàn toàn không có ý muốn giảng.

Vân Chi chột dạ trừng mắt nhìn.

Nàng rũ mắt xuống, hít sâu một hơi, mới đưa tới Thẩm Hoài Châu một cái ánh mắt xin giúp đỡ.

Đuôi mắt Thẩm Hoài Châu nhướng lên.

Ban ngày đi chung với ánh nến, thiếu niên nhìn qua quá mức trắng trợn.

Vân Chi mặc dù ngượng ngùng, nhưng vẫn đánh bạo, không thu hồi tầm mắt.

“Cầu xin ta.”

Thiếu niên làm cái khẩu hình.

Vân Chi: “?”

Nàng giả bộ như không hiểu.

Vân Chi và Thẩm Hoài Châu mắt lớn trừng mắt nhỏ, không ai theo ai.

Hai người nhìn nhau không biết bao lâu, ngay khi Vân lão gia tử chuẩn bị vỗ bàn quyết định, thiếu niên rốt cục khuất phục xuống ——

Hắn thu hồi tầm mắt, buông thủ trát xuống, ôn thanh nói: “Vân gia gia, ta còn chưa nói xong với người. Sư muội bây giờ còn nhỏ, nếu an bài cho nàng quá nhiều người hầu, chỉ sợ sẽ quấy rầy nàng tu luyện, để cho đạo tâm của nàng bất ổn. Ngài cũng biết, đạo tâm bất ổn là tối kỵ của tu sĩ, nếu nghiêm trọng một chút, tương lai còn có thể gây thành tai hoạ. Sư muội thiên phú cao, là kiếm đạo kỳ tài khó gặp, chúng chưởng môn ký thác kỳ vọng rất cao đối với nàng, vì không muốn chậm trễ sư muội tu luyện cùng tiến bộ, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn.”

Giọng nói của Thẩm Hoài Châu rất bình tĩnh, ngữ khí lạnh nhạt, lại có ý hữu dụng.

Vân lão gia thật vất vả hạ quyết tâm đều bị hắn nói có chút dao động.

“Chuyện này… dường như nói cũng đúng. Nhưng mà, những thế gia kia đều có người hầu, ta cũng chưa từng thấy mấy người bị ảnh hưởng.”

Thẩm Hoài Châu nhếch khóe môi, chậm rãi nói: “Tiểu sư muội khác với những người khác. Nàng tuyệt không phải vật trong ao.”

Vân lão gia tử im lặng.

Lúc đó Tiêu Sách cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, Vân gia gia, kỳ thật ngài không cần lo lắng cho Chi Chi sư huynh chúng ta đều ở đây mà. Ngươi xem, nấu cơm có Tiểu Ngũ, du ngoạn có ta, tu luyện có Tam sư huynh, dược lý có Nhị sư huynh. Xảy ra chuyện, còn có trưởng lão cùng đại sư tỷ lợi hại nhất Vấn Kiếm Tông bảo bọc.”

“Phong thứ mười của chúng ta thích hợp để Chi Chi trưởng thành nhất!”

Thẩm Hoài Châu nhìn Tiêu Sách, trong ánh mắt xẹt qua một tia ý cười cực nhạt.

“Tứ sư đệ nói rất đúng.”