Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần

Chương 15: Chưởng môn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Y Y chân trước vừa đi, Tiêu Sách và Cố Minh Trì chân sau liền đi tới.

Tiêu Sách hướng ra phía ngoài, còn chưa tới gần, hắn đã vẫy tay chào hỏi: “Sư tỷ, sao tỷ lại mang Vân Chi tới đây?”

Vân Chi nghe vậy, không khỏi giương mắt nhìn sang.

Giờ Thìn đã qua, sương mù trong núi sớm đã tiêu tán. Ánh mặt trời trên đỉnh núi nóng hơn vài phần, chiếu vào trên người thiếu niên, lại hết sức chói mắt.

Tiêu Sách mặc một bộ cẩm bào màu xanh nhạt, ngũ quan của hắn ôn nhuận thanh tú, lúc cười rộ lên bên má luôn trồi lên hai má, nhìn liền vô cùng dễ tiếp cận.

Cố Minh Trì cũng mặc huyền y hệt ngày đầu gặp gỡ, mái tóc dài màu đen của hắn được buộc cao bằng đai mềm cùng màu, một khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm hiện rõ ra.

Thiếu niên khuôn mặt căng thẳng, giữa lông mày sinh ra vài phần lãnh ý cự người ngoài ngàn dặm.

Nhưng mà, một đầu bếp nữ lãnh ngạo như vậy, sau lưng lại là một tay nghề tuyệt hảo, người đẹp tâm thiện.

Khụ khụ.

Không nên phỏng đoán sư huynh như thế.

Vân Chi hơi chột dạ sờ mũi, nàng lùi lại một bước, bàn tay nhỏ bé trắng trẻo kéo tay áo Vân Nhược Vi, ồm ồm nói một câu: “Chào hai vị sư huynh.”

Vân Chi hôm nay búi tóc rủ xuống, sắc tóc nàng khá nhạt, trong đó còn buộc mấy con hồ điệp bằng ngọc dê chất lượng vô cùng.

Nếu nói đêm đó Vân Chi giống như một tiểu ăn mày đáng thương, như vậy Vân Chi hôm nay chính là công chúa tiên giới không cẩn thận rơi vào phàm trần.

Khí chất của nàng thuần khiết, đôi mắt trong suốt, so với quý nữ thế gia hắn từng gặp còn thanh quý hơn vài phần.

Chỉ là…

Tiêu Sách nhìn khăn che mặt trên mặt Vân Chi, đáy lòng không khỏi có chút lo lắng: “Vân Chi, mặt của ngươi sao rồi?”

“Là nổi mẩn đỏ sao?”

Vân Chi nghe vậy, vội vàng lắc đầu: “Không có chuyện gì.”

Nàng dừng một chút, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ: “Ta chỉ hơi sợ người lạ thôi.”

“Sợ người lạ? Cũng phải, ngươi vừa mới tới mấy ngày, còn chưa quen thuộc nơi này.”

“Như vậy, hôm nay ta và Ngũ sư huynh ngươi vừa vặn không có việc gì, để hai chúng ta dẫn ngươi đi dạo, thế nào?”

Tiêu Sách vô cùng nhiệt tình mời mọc, hắn tràn đầy tự tin nhìn về phía tiểu sư muội nhà mình, dường như vô cùng chắc chắn người sau sẽ đồng ý thỉnh cầu của hắn.

Nhưng mà, tiểu cô nương chỉ yên tĩnh hai giây, sau đó yên lặng lắc đầu: “Đa tạ ý tốt của tứ sư huynh.”

“Vân Chi hôm nay còn chưa tu luyện, cho nên…”

Tiêu Sách kinh ngạc: “Vì sao? Không phải sư phụ còn chưa bố trí nhiệm vụ cho ngươi sao?”

Vân Chi khó xử ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh chớp chớp, nhỏ giọng nói: “Là thế này, lần trước tam sư huynh tặng ta mấy quyển kiếm phổ và tâm pháp, ta nghĩ học xong rồi sẽ đi.”

Đương nhiên, Thẩm Hoài Châu tặng không chỉ những thứ này.

Ngoại trừ chồng kiếm phổ và tâm pháp, Thẩm Hoài Châu còn nhét cho nàng mấy quyển tâm đắc tu luyện.

Đối với Vân Chi mà nói, đây là lễ vật cực kỳ tốt.

Nàng vốn không có sở thích gì, chỉ thích tu luyện.

Lúc trước ở Đường gia, những kiếm phổ cấp thấp kia cơ hồ đều bị nàng nhìn hết, chỉ có điều tài nguyên Đường gia có hạn, nàng nhìn chỉ là một ít tán tu cấp thấp biên chế thành, cho nên Vân Chi ngoại trừ hấp thu tri thức, còn phải tự giác “Lấy tinh hoa, bỏ đi cặn bã.”

Nếu không, nàng còn chưa luyện được một nửa đã tẩu hỏa nhập ma.

“Không phải chứ, Tam sư huynh vậy mà keo kiệt như thế, loại chuyện tặng công pháp này hắn cũng làm ra được?!”

Vân Chi nghe được câu này, lập tức không vui: “Tứ sư huynh, lời không thể nói như vậy.”

“Những kiếm phổ kia tốt lắm, ta luyện một ngày một đêm, kiếm pháp đều tiến bộ rất nhiều!”

Nói tới tu luyện, Vân Chi liền lải nhải không ngừng.

Vân Nhược Vi nhìn sư đệ sư muội líu ríu, không hiểu sao cảm thấy có chút đau đầu.

Hai đứa trẻ này tụ lại với nhau, thật sự là quá ồn.

Nàng vốn tưởng rằng hai người Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ đã đủ ầm ĩ rồi, nào biết được tiểu sư muội gặp phải chuyện tu luyện này, lại cũng líu ríu giống như chim khách nhỏ.

Nhưng mà…

So với sự cảnh giác trước đó, nàng quả thật thả lỏng rất nhiều.

Đây mới là bộ dáng tiểu cô nương mười mấy tuổi nên có.

Ánh mắt Vân Nhược Vi hơi giãn ra.

Giờ này khắc này, vừa lúc có một vị lão giả mặc áo tím chậm rãi tới gần.

Có lẽ Vân Nhược Vi xem rất nghiêm túc, thậm chí không phát hiện có người đứng bên cạnh.

“Nhược Vi, đây là ngươi chính là tiểu sư muội ngươi mang về?”

Một giọng nói trầm ổn đột nhiên vang lên, Tiêu Sách và Vân Chi sợ hãi vội ngậm miệng lại.

Vân Nhược Vi lúc này mới phản ứng lại, nàng nghiêng đầu, lưu loát hành lễ với lão giả.

“Tham kiến chưởng môn.”

Lão giả áo tím cười nói: “Miễn lễ.”

Nàng ngẩng đầu lên, có vẻ hơi áy náy, dịu giọng nói: “Nhược Vi và sư muội quấy rầy chưởng môn?”

“Không có chuyện gì, ta chỉ là nghe được tiếng chuông vừa rồi, muốn sang đây xem một chút.”

Chưởng môn ánh mắt hòa ái, hắn quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương đứng ở một bên, dáng tươi cười càng thêm hiền lành: “Tiểu cô nương này chẳng lẽ chính là tiểu đệ tử Trúc Cơ hôm đó?”

Vân Nhược Vi dừng lại: “Vâng.”

“Không tệ, không tệ!”

“Vân gia các ngươi quả nhiên là thế gia đại tộc, mỗi người đều là hạt giống tốt!”

“Nhưng mà Nhược Vi, ngươi nói sư phụ các ngươi mang nhiều đệ tử như vậy, hẳn là cũng đủ mệt mỏi rồi?”

“Ta thấy tiểu nha đầu này thiên tư không tệ, không bằng để nàng theo ta tu luyện, cái này cũng coi như giảm bớt gánh nặng cho sư phụ ngươi.”

Vân Nhược Vi không khỏi sửng sốt.

Nàng cụp mắt xuống, nụ cười nơi đáy mắt dần dần thu liễm.

Không khí xung quanh như ngưng trệ lại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngay khi Vân Nhược Vi muốn mở miệng cự tuyệt, chân trời bỗng nhiên hiện lên một đạo kiếm quang ——

“Khương lão đầu ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt lại muốn cướp đệ tử của lão phu?!”
« Chương TrướcChương Tiếp »