Chương 148: Ma tử kẹo trần gian

Bầu không khí trong phòng rất hài hòa.

Vân Nhược Vi phát hiện dị thường trước, nàng nhìn vành tai Vân Chi đỏ bừng, có chút lo lắng nói: “Lại sốt rồi sao?”

Từ trưởng lão ngẩng đầu nhìn lên, đúng thật là vậy.

“Xem ra hạ sốt chỉ dựa vào chén thuốc bình thường cũng không được, vẫn là không đè xuống được. Chờ, ta đi bốc thuốc ngay bây giờ.”

Từ trưởng lão ngồi dậy, chuẩn bị rời đi.

Vân Chi lại gọi hắn lại, nói: “Từ trưởng lão, có thể không uống thuốc sao?”

Mấy ngày nay sư tỷ bưng chén thuốc tới vừa đậm vừa đắng, lúc nàng ngủ mặc dù không phát giác, nhưng tỉnh lại uống cháo xong, vẫn không đè xuống được vẻ cay đắng kia.

“Thời gian luyện đan dài lắm, hiện tại hạ sốt cho ngươi trước, phải nhanh lên một chút, chờ chạng vạng tối ta luyện thêm nửa lô đan dược cho ngươi, sau này từ từ ăn. Bệnh này của ngươi được điều, mặc dù nhìn đơn giản, thực tế phiền phức, ta không thể theo đuổi một hoàn thuốc là hết thuốc, có thể kiềm chế một chút, kiềm chế một chút.”

Bệnh của Vân Chi và linh căn linh mạch cũng không thoát khỏi liên quan, không thể nóng vội.

Từ trưởng lão dặn dò xong liền xoay người hấp tấp rời khỏi nội thất.

Hắn đi được một nửa, lại vòng trở lại, kéo Khúc Trác Nhiên đi qua.

“Ta không quá quen thuộc với Đệ Thập Phong các ngươi, ngươi tới cùng ta xem một chút.”

Khúc Trác Nhiên trừng mắt: “Có chỗ nào không quen? Ngài đã tới nhiều lần rồi!”

“Hãy bớt nói nhảm đi, cùng đi với ta.”

“Chẳng lẽ ta dạy ngươi nửa năm, còn không thể để ngươi giúp ta sao?”

Khúc Trác Nhiên lên án: “Ngài cậy già lên mặt!”

Từ Tài Lộc không thèm để ý: “A đúng đúng đúng. Ngươi đừng nói ta, chờ ngươi sống đến tuổi này, ngươi cũng giống ta.”

Khúc Trác Nhiên còn muốn nói thêm gì nữa đã bị Từ trưởng lão véo tai lôi ra ngoài.

Vân Chi nghe tiếng kêu rên suốt dọc đường, không khỏi nhún vai.

Nàng không nhìn vẻ bối rối vừa rồi, ngước mắt nhìn sư tỷ nhà mình: “Sư tỷ, Từ trưởng lão và Nhị sư huynh vẫn luôn chung đυ.ng như vậy sao?”

Vân Nhược Vi gật đầu: “Năm đó nhị sư huynh của ngươi lẻn vào Diệu Xuân tông học trộm, sau khi bị Từ trưởng lão phát hiện thì xách đến bên người dạy nửa năm. Từ trưởng lão coi hắn là đệ tử của mình, tất nhiên là nghiêm khắc một chút. Nếu không phải Trác Nhiên vào Đệ Thập Phong, hắn nhất định phải cướp người.”

Đáng tiếc Khúc Trác Nhiên lười biếng một chút, trong lòng vẫn nhớ thương Đệ Thập Phong.

Nhưng như vậy cũng tốt, Khúc Trác Nhiên bình thường luyện kiếm, dành thời gian còn có thể học luyện đan chế dược.

Tương lai Vấn Kiếm tông có y tu độc nhất vô nhị, chi tiêu của tông môn cũng có thể tiết kiệm một nửa.

Vân Chi bừng tỉnh đại ngộ.

Nàng xoa xoa khuôn mặt nóng lên, thật vất vả mới tỉnh táo lại bắt đầu choáng váng.

Thân thể rách nát này lại bắt đầu phát sốt.

Vân Chi không muốn thừa nhận lần sốt cao này là do thẹn thùng, nàng co chăn lại, ra vẻ buồn ngủ nói: “Sư tỷ, muội choáng váng đầu óc, muốn ngủ một lúc.”

“Ngủ đi, ta đóng cửa sổ cho ngươi rồi đi. Đúng rồi, có phải ngươi cảm thấy thuốc đắng hay không? Ta xuống núi đi cửa hàng mua cho ngươi chút kẹo mạch nha, thế nào?”

Vân Chi lắc đầu, ồm ồm nói: “Không cần, sư tỷ chăm sóc ta mấy ngày gần đây đã rất vất vả rồi, cũng về nghỉ ngơi đi.”

Vân Nhược Vi nghe vậy ngẩn ra, nàng quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên sau lưng, giải thích nói: “Ngày thường chiếu cố ngươi nhiều nhất không phải…”

Còn chưa nói xong, thiếu niên đã ngắt lời nàng: “Sư tỷ, ta nhớ tới một chuyện.”

Vân Nhược Vi: “Chuyện gì?”

“Hôm nay ta đi ngang qua phòng huấn luyện, Khương sư huynh hỏi ngươi hôm nay có thời gian hay không.”

Vân Nhược Vi nhíu mày: “Hắn tìm ta làm gì, xảy ra chuyện gì ở tông môn sao?”

Thẩm Hoài Châu lắc đầu, chỉ nói không biết.

“Thôi được, ta tự mình đi hỏi hắn.”

Những ngày gần đây, việc vặt trong tông môn đều giao hết cho Khương Ngọc Trạch.

Cho nên, hắn thỉnh thoảng sẽ cầm thẻ tre tới hỏi nàng.

Vân Nhược Vi không buông lỏng được, chỉ có thể tự mình đi xem.

“Ngươi ở đây chăm sóc sóc tốt cho ngươi, nếu nàng miệng đắng, thì mua cho nàng chút kẹo ngọt. Được rồi, không bằng ta đi mua.”

So với Khương Ngọc Trạch, Vân Nhược Vi vẫn không yên lòng tiểu muội vất vả lắm mới tìm về được này.

Thẩm Hoài Châu ngăn lại kịp thời: “Sư tỷ cứ đi là được, chỗ ta có kẹo.”

Vân Nhược Vi chưa từ bỏ ý định: “Vậy bánh ngọt thì sao?”

Thẩm Hoài Châu chuẩn bị vô cùng chu toàn: “Cũng có.”

“Mấy thứ nàng thích đều mua? Bánh Phù Dung, móng ngựa xốp giòn —— ”

Thẩm Hoài Châu cắt ngang lời nàng: “Sư tỷ, những cái tỷ nói, ta đều mua.”

Đáy mắt Vân Nhược Vi băng tuyết buông lỏng.

Nàng kinh ngạc quét mắt nhìn Thẩm Hoài Châu, không thể tin nói: “Ngươi đã cẩn thận như vậy từ khi nào?”

Thẩm Hoài Châu không trả lời, chỉ nhắc nhở: “Sư tỷ, nếu ngươi không đi, chỉ sợ Khương sư huynh sẽ phải chờ xuyên qua thu thủy.”

Vân Nhược Vi im miệng.

Nàng thu liễm lại sự kinh ngạc trong đáy mắt, lại khôi phục bộ dáng thanh lãnh như tuyết như trước khi thành người.

“Đi đi. Chiếu cố tốt chính mình, có rảnh nhớ tìm sư tỷ.”

Vân Chi nằm trên giường, ngoan ngoãn gật đầu.

Vân Nhược Vi nhìn bộ dạng mềm mại, yếu đuối của nàng, sự trìu mến trong lòng nàng sắp tràn ra.

Nàng có chút không nỡ rời đi, đáy lòng cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ ban đầu của Tần Y Y.

Nếu nàng không phải Đường tỷ của Vân Chi, đoán chừng nàng cũng sẽ sinh ra ý nghĩ như vậy.

“Lạch cạch.”

Cửa phòng ngủ đóng lại.

Căn phòng to như vậy chỉ còn lại hai người Vân Chi và Thẩm Hoài Châu.

Mấy ngày nay trời đã đổ mưa, thời tiết cũng mang theo vài phần mát mẻ.

Vân Chi quấn chặt chăn, ra vẻ bình tĩnh xoay người.

Ừm, không nhìn thấy được.

“Tam sư huynh, huynh có thể ra ngoài rồi, ta muốn ngủ.”

Thiếu niên không nhúc nhích.

Trong phòng yên tĩnh mà có thể nghe thấy tiếng ngân châm rơi xuống đất.

Ngay khi Vân Chi thiếu chút nữa cho rằng Thẩm Hoài Châu đã rời đi, thiếu niên rốt cuộc động.

Hắn ngồi vào ghế mềm bên giường Vân Chi, lấy ra một cái hộp nhỏ vuông vức, từ từ mở ra.

“Không phải đắng sao? Không nhịn được, thì quay lại đây.”

Vân Chi nghĩ thầm: Còn có thể nhịn.

“Nếu ngươi muốn ta ra ngoài, thì quay lại đây.”

Vân Chi nghe lời.

Nàng cẩn thận từng li từng tí đi tới, vừa chuẩn bị nói chuyện, đã bị nhét một viên kẹo mạch nha thơm.

Vân Chi liếʍ liếʍ, không ngờ lại chạm vào một lưỡi ngọt.

Là mùi thanh mai.