Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần

Chương 143: Đường gia (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Tiên trấn không lớn, đại khái là vận mệnh cho phép, ba ngày sau, hắn lại gặp được nữ tử kia.

Lúc đó nàng đã thay đổi một thân xiêm y.

Nàng mặc một thân áo đỏ, ngồi ở đầu đường dựng lên sạp hàng nhỏ.

Nàng không nói lời nào, chỉ dán hai tờ giấy tuyên màu trắng lên sạp hàng.

Một bên viết Trấn Trạch Phù, năm mươi lượng bạc, một bên viết Hộ Thân Phù, hai mươi lượng bạc.

Đường Nghị ma xui quỷ khiến đi tới.

Hắn cầm lấy một xấp Trấn Trạch Phù, bỏ lại năm mươi lượng bạc chuẩn bị rời khỏi.

Nhưng Vân Vãn Yên lại kéo ống tay áo của hắn ra, nói: “Thiếu, ít!”

“Năm mươi lượng sao đủ, một tờ năm mươi lượng, một xấp hai mươi tấm, không có một ngàn lượng đừng nghĩ lấy đi!”

Đường Nghị kinh ngạc.

Loại phù lục gì có thể cần một ngàn lượng?

Ngay cả phù tu lợi hại nhất trên trấn cũng không dám thu nhận như vậy.

Đường Nghị tuy là gia chủ, nhưng vừa mới nhậm chức không lâu, dưới danh nghĩa còn không có quá nhiều tiền tài có thể điều động.

Hắn nhịn đau rút ra một lá bùa, nói: “Xin lỗi, cầm nhầm rồi.”

Vân Vãn Yên cũng không tức giận, nàng cười sang sảng, nói: “Không sao. Ngươi cầm về thử xem, Trấn Trạch Phù này của ta không tầm thường, ngoại trừ trấn gia bảo đảm bình an, còn có thể bảo đảm gia tộc ngươi phồn vinh hưng thịnh, mọi chuyện trôi chảy.”

Đường Nghị cho rằng nàng đang nói đùa, nhưng vừa mang về nhà chưa đến hai ngày, phù triện kia đã phát huy tác dụng.

Đường gia tộc trưởng đem đại bộ phận sản nghiệp Đường gia dời dưới tên hắn, không chỉ như thế, nguyên lai hợp tác cùng láng giềng trấn cũng thuận lợi đạt thành.

Đường Nghị mừng rỡ trong lòng, hắn không nghĩ tới phù lục của Vân Vãn Yên lợi hại như thế.

Hắn lòng tràn đầy chờ mong mà đi tìm nàng, nhưng khi gặp lại nàng, bên cạnh nàng lại vây quanh một đám nam tử quen mắt.

“Không biết Vân cô nương có hôn phối không? Vân cô nương, ta đến từ trấn lân cận, trong nhà có vô số ruộng đất, cửa hàng một số, không bằng ngươi suy nghĩ cho ta?”

Đường Nghị trông thấy Lý gia công tử, Trương gia công tử… Những người kia rõ ràng là người ngoài trăm dặm, làm sao còn dám đến đây nói một câu hàng xóm.

Trong lòng Đường Nghị có chút không vui.

Hắn đi lên phía trước, vốn định đuổi người bên ngoài đi cho nàng, nhưng Vân Vãn Yên lại ngẩng đầu lên, khí định thần nhàn nói: “Thật ngại quá, ta không làm thϊếp.”

Mấy người trêu chọc kia kinh hãi biến sắc: “Làm sao ngươi biết mấy người chúng ta đã thành thân?”

Vân Vãn Yên thu hồi nụ cười, đuổi người ra: “Chỉ nhìn một cái liền biết. Muốn đi thì đi mau, đừng ảnh hưởng đến việc buôn bán của ta.”

Vân Vãn Yên căn bản không nể mặt mũi.

Đường Nghị nhìn nàng không giống người thường, tâm tình chôn giấu trong lòng bỗng nhiên mãnh liệt tuôn ra.

Cho dù nàng không chịu làm thϊếp, nhưng trong nháy mắt như vậy, Đường Nghị đã có ý nghĩ xấu xa.

Hắn muốn cưới nàng, cho dù phương pháp gì.

**

Chỉ vẻn vẹn nửa tháng, danh hào của Vân Vãn Yên liền truyền ra từ Lâm Tiên trấn.

Mọi người nhiều lời nói Lâm Tiên Trấn có nữ tử xinh đẹp mới mẻ, nàng tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng, bắt được không ít trái tim thanh thiếu niên.

Đường Nghị cũng là ở thời điểm nàng càng ngày càng nổi danh, động ý nghĩ lệch lạc.

Hắn biết Vân Vãn Yên sẽ không coi trọng mình, nhớ tới nàng mất đi ký ức, Đường Nghị áp dụng một ít thủ đoạn tầm thường.

Hắn mời người đả thương Vân Vãn Yên, lại dùng biện pháp đặc thù trói buộc nàng vài phần tinh phách.

Ngày mười lăm tháng tư, đêm trăng tròn, Đường Nghị vận dụng biện pháp cưới Vân Vãn Yên về gia môn.

Hắn không để ý tới phẫn nộ của người vợ mới cưới, đem Vân Vãn Yên nâng lên làm bình thê.

Tân hôn yến nhĩ, hắn ngủ lại tiểu viện mấy ngày, nhưng nhiều lần đều mỏi mệt vô cùng.

Đường Nghị không để việc này ở trong lòng.

Hắn vốn tưởng rằng sau khi cưới Vân Vãn Yên vào nhà là có thể trăm việc không lo, nhưng hắn không nghĩ tới, biện pháp dơ bẩn kia lại xảy ra sai lầm.

Vân Vãn Yên hoàn toàn không còn bộ dáng tươi sống lúc trước, nàng trở nên khô khan, trở nên tử khí trầm trầm, cùng sơ thức như hai người khác nhau.

Đường Nghị nhìn ánh mắt trống rỗng của nàng, trong lòng không còn yêu thương nữa.

Hắn phất tay rời đi, đem Vân Vãn Yên một mình ném vào trong tiểu trạch viện.

Bất quá, đại khái là Vân Vãn Yên khí vận hơn người, từ khi câu tinh phách của nàng, cưới nàng nhập môn, sự nghiệp trong nhà phát triển không ngừng, địa vị của hắn trong gia tộc càng ngày càng vững chắc, cửa hàng danh nghĩa cũng phát triển nhanh chóng, thậm chí mở đến trấn lân cận.

Danh tiếng của Đường Nghị càng lúc càng lớn.

Đường xá thuận buồm xuôi gió khiến hắn quên mất nữ tử trong tiểu trạch viện, càng quên đi ấu nữ mới sinh.

Về sau, thê tử trong nhà ghen tị, thê tử ở bên tai hắn ngày ngày thổi gió bên gối, nói muốn trừ khử Vân Vãn Yên.

Đại khái là tình yêu tiêu tán, dần dà, hắn lại đồng ý.

Vợ cả hạ độc trong chén thuốc của Vân Vãn Yên, độc tố kia tuy ít, nhưng tích lũy tháng ngày, cũng đủ để đánh sập thân thể của nàng.

Rốt cục, năm đó ấu nữ ba tuổi, Vân Vãn Yên chết.

Ngày tang lễ, Đường Nghị không đi xem.

Nhưng bắt đầu từ ngày đó, đêm đêm ác mộng của Đường Nghị.

Trong lòng hắn bối rối, lại tìm cao nhân, đi trước mộ Vân Vãn Yên làm phép, đem hồn phách thi cốt của nàng phong ấn dưới đất vàng, trăm năm không được luân hồi.

Như thế, vận may của Đường gia lại lần nữa chuyển tốt, thậm chí nâng cao một bước.

Con trai trưởng của hắn thuận lợi bước vào Vấn Kiếm Tông, con gái út của hắn đã thức tỉnh thiên phú cực cao.

Mặc dù sau đó nữ nhi út ngoài ý muốn chết non, nhưng nhị nữ nhi không nên thân nhất cũng thuận lợi tiến vào tiên môn.

Vinh hạnh đặc biệt như thế, những đệ tử khác của Đường gia làm sao cũng không sánh bằng.
« Chương TrướcChương Tiếp »