Chương 142: Đường gia (3)

“Này này, có chuyện gì từ từ nói, sao còn động tới kiếm?”

Đường Nghị chiến đấu, hắn miễn cưỡng cười cười, nói: “Đứa bé ngoan, phụ thân nhớ rõ ngươi là người nghe lời nhất.”

Đường Nghị cố gắng thuyết phục thiếu nữ, nhưng nàng vẫn bình tĩnh cười nói: “Phụ thân cứ nói là được, vì sao phải sợ kiếm của ta? Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Chỉ cần ngươi chịu trả lời một cách nghiêm túc, ta sẽ không động thủ.”

Giọng nói của tiểu cô nương ôn hòa.

Cảm giác uy hϊếp nồng đậm dâng lên trong lòng, Đường Nghị nhắm mắt lại, dưới chân hắn mềm nhũn, gần như không đứng vững được.

“Xem ra, ta vẫn không gạt được ngươi. Vân Chi, con chớ trách vi phụ, ta làm tất cả những việc này đều có nỗi khổ tâm.”

Nụ cười của Vân Chi ngưng đọng trên môi.

“Khổ tâm? Ta nghe qua rất nhiều cái cớ. Nghe không quen nhất, chính là hai chữ khổ tâm này.”

Kiếm của Vân Chi ép xuống một phần, mũi kiếm cắt qua da chỗ cổ Đường Nghị.

Một cơn đau nhói từ cổ truyền đến, trong lòng Đường Nghị có chút bối rối, ông ta nâng đôi mắt tang thương lên, vội nói: “Ngươi bình tĩnh một chút. Ngươi đi theo ta, ta nói hết thảy cho ngươi biết.”

Vân Chi lạnh giọng cự tuyệt: “Không cần, cứ ở chỗ này là được.”

Đường Nghị có điều lo lắng, Vân Chi thấy thế lên tiếng: “Ngươi yên tâm, người khác không nghe được. Cho dù nghe thấy, chỉ cần phụ thân nói một câu, người nọ cũng sống không lâu, không phải sao?”

Dưới ánh trăng, giọng điệu của thiếu nữ càng thêm lạnh lẽo.

Đường Nghị bị Vân Chi nói nghẹn lời, chỉ thở dài một tiếng, thấp giọng nói.

“Việc này nói ra rất dài dòng. A nương ngươi vốn không phải người của trấn Lâm Tiên. Nhiều năm trước, tiên môn của Tu Chân giới và thế tục đã mở ra, ta gặp được a nương ngươi hôn mê ở ngoại ô trấn Lâm Tiên.”

Ký ức phủ đầy bụi lại được thức tỉnh, Đường Nghị hồi tưởng lại khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành kia, cảm giác tự ti đã lâu không thấy lại nổi lên trong lòng.

Hắn ngửa đầu nhìn trăng sáng phía chân trời, giống như lại trở về mười ba năm trước.

**

Lúc gặp Vân Vãn Yên, Đường Nghị cũng bất quá là thanh niên mới nhậm chức gia chủ.

Khi đó địa vị của hắn bất ổn, vì củng cố địa vị của mình ở gia tộc, ngày ngày ra ngoài làm việc.

Có một ngày hắn ở lại nhà bạn bè quá muộn, khi về nhà thì bóng đêm đã khuya.

Vẫn như thường ngày, gã sai vặt trong nhà lái xe đi ngang qua ngoại ô, ngay lúc đang nhanh chóng rời đi, gã sai vặt ngồi ở bên ngoài bỗng nhiên hoảng sợ lên tiếng ——

“Lão gia, lão gia, phía trước có vật yêu tà!”

Gã sai vặt bị dọa đến mức phá âm, gã hoảng hốt vứt roi ngựa, chui vào thùng xe, ngay cả lễ nghi tôn ti cũng ném ra sau đầu.

Đường Nghị trong lòng không vui, nhưng cũng đánh bạo, vén màn xe, đi ra ngoài.

Trấn Lâm Tiên cách Tiên môn gần nhất, so với bên cạnh, linh khí nơi này nồng đậm hơn rất nhiều.

Ước chừng là cách đó vài trăm dặm có một Vấn Kiếm Tông, mặc dù linh khí dư thừa nhưng ở đây cũng không có yêu tà hoành hành.

Cho dù có, cũng chỉ là một ít tiểu yêu thú mới thành hình.

Mặc dù Đường Nghị không có bao nhiêu thiên phú tu hành, nhưng tốt xấu gì cũng là sắp Trúc Cơ, hắn nhảy xuống xe ngựa, tiến đến xem xét, không ngờ chưa đi được mấy bước, liền gặp được một nữ tử quần áo hoa mỹ.

Nàng nằm trên mặt đất, mặc dù trên người không bị thương, nhưng khí sắc trên mặt lại không tốt.

Đường Nghị trong lòng kết luận nàng bị thương, nhưng thương tích ở đâu, Đường Nghị cũng biết.

Đại khái là sắc đẹp mê người, lại có lẽ là thân phận nữ tử thần bí kích phát hứng thú của mình, Đường Nghị do dự một lát, liền xoay người ôm lấy nữ tử, mang theo xe ngựa.

Con đường về nhà không tính là dài, nhưng bị xóc nảy một đường, còn chưa về đến nhà, nữ tử xinh đẹp đã tỉnh lại.

“Ngươi là người phương nào? Đây là nơi nào?”

Nữ tử ngũ quan xinh đẹp, nàng đưa tay day day huyệt thái dương, đôi mi thanh tú hơi nhíu lên.

Ánh sáng mờ mịt, Đường Nghị vén rèm xe, ánh trăng chiếu vào ngực, Đường Nghị giương mắt, lại đυ.ng vào đôi mắt trong suốt xinh đẹp của nàng.

Hắn vốn định giải thích, nhưng nữ tử nhíu mày nhìn nàng một lát, lại nói: “Ta là ai?”

Đường Nghị trong lòng cả kinh.

Khoảnh khắc đó, nỗi lòng hắn trở nên hỗn loạn.

Đường Nghị do dự hồi lâu, mới chợp mắt, bình tĩnh nói: “Ngươi là… thϊếp của ta.”

Nữ tử kinh ngạc lên tiếng, như là nghe thấy được cái gì kinh thiên chê cười: “Ta chỉ là không nghĩ ra thân phận của mình, ngươi chớ có gạt ta. Ta tuyệt đối không thể làm thϊếp với người khác!”

Trong lòng nữ tử này có vẻ kiêu ngạo, đại khái là giữ gìn mặt mũi của Đường Nghị, ngữ khí của nàng ép xuống, lễ phép nói: “Xem ra ta và ngươi không có quan hệ gì, dừng xe, ta muốn xuống!”

Đường Nghị bị đẩy lảo đảo.

Lúc đó xe đã đi tới trấn trên, nữ tử vén rèm xe lên, không chút do dự nhảy xuống.

Màn che lặng lẽ hạ xuống, một khối ngọc bài rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

Đường Nghị nhặt ngọc bài trên mặt đất lên, hắn nhìn vào chữ hơi sáng ở phía trên, trong lòng không khỏi ngẩn ra.

Nàng tên Vân Vãn Yên sao?