Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần

Chương 141: Đường gia (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cảm giác vi diệu lướt qua trong lòng, đợi chiếc linh chu kia rời đi, Đường Nghị mới yên lòng, xoay người hồi phủ.

Hắn nhớ lại bóng lưng thiếu nữ, trong lòng luôn cảm thấy nàng nhìn quen mắt.

Thiếu nữ kia thân cao nhìn giống như hài tử mười ba mười bốn tuổi, nếu giống nhau…

Đường Nghị sau đó mới phản ứng kịp.

Hắn sững sờ tại chỗ, đáy mắt tràn đầy vẻ không thể tin.

Nữ đệ tử kia, giống Vân Chi.

Vừa rồi hắn chỉ lo giải quyết chuyện nghiệt nữ, hoàn toàn không chú ý tới giọng nói của cô nương kia.

Bây giờ hồi tưởng lại một phen, vậy mà thật giống với ấu nữ đã chết.

Đường Nghị giống như phát hiện ra bí mật kinh thiên gì đó, hắn sững sờ tại chỗ, dưới chân tựa như bị đổ chì, làm sao cũng không đi nổi.

Đã đến đêm khuya, bốn bề yên tĩnh.

Ánh trăng như nước chiếu xuống mặt đất, vạn sự vạn vật xung quanh đều bị nhiễm một tầng sương mù lạnh lẽo.

Mọi âm thanh đều im ắng, bỗng nhiên, có thứ gì đó xé gió mà tới, ngay sau đó, một tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.

Lưng Đường Nghị cứng đờ.

“Phát hiện ta sao? Phụ thân, thời gian không còn sớm, người còn không nghỉ ngơi, là đang đợi ta sao?”

Thanh âm thiếu nữ nhẹ nhàng ôn nhu, hết sức quen thuộc.

Suy nghĩ của Đường Nghị được ứng nghiệm.

Hắn cứng rắn quay đầu, chờ khi thấy rõ bóng dáng người tới, hắn mới cứng ngắc nói: “Ngươi… ngươi là Vân Chi?”

Không phải Vân Chi đã chết rồi sao?

Đêm hôm đó, Đường Nghị nhớ rõ lời Trường Ất từng nói.

Đường Vân Chi tam tiểu thư Đường gia, bởi vì ham chơi, bị sói hoang ở vùng ngoại ô cắn xé nuốt vào bụng.

“Trí nhớ của phụ thân thật tốt, lâu như vậy rồi, vậy mà còn nhớ rõ tên của ta. Ta còn tưởng rằng phụ thân đã sớm ném nữ nhi này ra sau đầu.”

Thiếu nữ mặc hoa phục, màu sắc xiêm y của nàng mặc dù trắng thuần, nhưng Đường Nghị vẫn có thể nhìn ra được vải vóc tinh mỹ đẹp đẽ quý giá.

“Vân Chi, ngươi không phải… Tại sao còn tiến vào Vấn Kiếm Tông?”

So với Đường Hề Nhu chật vật, Vân Chi hiển nhiên sống rất tốt.

Ngay cả trâm gài tóc trên đầu này, đều sắp bằng hơn phân nửa gia nghiệp của hắn.

“Ta không chết, phụ thân rất thất vọng? Nói đến việc này, cũng là nhờ phúc của tỷ tỷ, nếu không phải vì nàng, lúc trước ta cũng sẽ không có cơ duyên bước vào tiên môn.”

Vân Chi nhẹ nhàng nói.

Nàng nghiêng đầu, đôi mắt như nước ẩn chứa ý cười.

Trong lúc hoảng hốt, Đường Nghị giống như nhìn thấy Vân Vãn Yên năm đó.

Nàng thật sự giống với Vãn Yên.

Nhưng, phong mang trên người nàng càng lớn.

Tuy rằng Đường Nghị không nhìn ra tu vi của Vân Chi, nhưng dựa vào uy áp trên người nàng, hắn cũng có thể đoán ra vài phần.

Vân Chi hôm nay, chỉ sợ không còn là tiểu nữ Đường gia không có cảm giác tồn tại, khắp nơi nhường nhịn.

Đường Nghị chợt cảm thấy bước chân trôi nổi, hắn nhìn thiếu nữ, giọng nói có chút run rẩy: “Chi Chi, ngươi hiện giờ sống tốt chứ, lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tỷ tỷ của ngươi không phải nói, ngươi bị sói hoang ở ngoại ô…”

“Ta sống rất khá. Chỉ có điều… ”

Vân Chi cười nhạo: “Ta không chết, phụ thân có phải rất thất vọng không?”

Đường Nghị thất thần lắc đầu.

“Nói đến việc này, ta cũng muốn hỏi một câu. Ngày ấy ta không về nhà, phụ thân có phái người tìm ta không?”

Ánh mắt Đường Nghị né tránh, nói: “Tìm, nhưng khi ta đi, ngươi đã không ở đó nữa.”

Đường Nghị vô thức nói dối.

Vân Chi nhìn bộ dạng của hắn cũng không tức giận, nàng cười khanh khách tựa vào cây cột sau lưng, nói: “Phụ thân, kỹ thuật nói dối của người không bằng trước kia. Ngươi đừng lo lắng, hôm nay ta tới, cũng không phải truy cứu. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện.”

Đường Nghị nhìn thiếu nữ đeo mạng che mặt, đáy lòng lại dấy lên một tia hi vọng: “Chuyện gì? Chỉ cần con nói, vi phụ nhất định sẽ giải đáp.”

Bất luận thế nào, từ tình hình trước mắt mà xem, Vân Chi ổn định mới là mấu chốt.

“Vậy ta hỏi.”

“Phụ thân có biết, a nương ta năm đó làm sao tới trấn Lâm Tiên không? A Nương ta chết như thế nào? Lúc trước tại sao ngươi lại sai người đến trước mộ của nàng sau khi đã chôn cất?”

Thiếu nữ liên tiếp đặt câu hỏi làm cho Đường Nghị hô hấp trì trệ, hắn nhìn đôi mắt quen thuộc của Vân Chi, cổ họng có chút nghẹn.

“A nương ngươi vốn là người của trấn Lâm Tiên, những lời này, ta không phải đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi sao?”

Vân Chi nhướng mày: “Thật sao?”

“Đương nhiên.” Nụ cười của Đường Nghị có chút cứng ngắc, “A nương ngươi chết, ngươi không phải cũng biết sao? Sau khi nàng sinh ra ngươi liền có tâm bệnh, ngày ngày u buồn, mới có thể bệnh khí công tâm, sớm liền buông tay nhân gian.”

Nói đến đây, Đường Nghị còn thở dài một tiếng: “A nương của ngươi quả thực quá đa sầu đa cảm.”

Vân Chi sầm mặt lại.

Nàng ngước mắt lên, ôn nhu nhắc nhở: “Phụ thân phải trả lời cho thật tốt, đáp sai, ta sẽ tức giận. Hiện giờ tính tình của ta không tốt, tâm tình không tốt, sẽ làm ra một ít chuyện cực đoan.”

“Thí dụ như —— ”

Thanh âm thiếu nữ dừng lại, Đường Nghị đang muốn giải thích, nhưng vừa cúi đầu, một thanh trường kiếm liền lên tiếng rời vỏ.

Kiếm quang lạnh thấu xương lặng yên phóng tới, khi phục hồi tinh thần, linh kiếm lạnh lẽo đã kề lên cổ mình.

Đường Nghị cả người phát lạnh, như rơi vào hầm băng.
« Chương TrướcChương Tiếp »