Chương 138: Chất vấn (2)

Trách nhiệm trong lòng Đường Minh Phong lại tăng thêm một tầng.

“Ta tới Vấn Kiếm Tông đã lâu, tuy không biết trong nhà xảy ra chuyện gì, ngươi mới không nhận ta, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, chúng ta chung quy là người một nhà, ngươi không thể như thế, mặc dù lúc trước Hề Nhu ức hϊếp ngươi, nhưng vẫn đối xử với ngươi rất tốt. Ngươi đã quên sao? Lúc trước phụ thân mắng ngươi, Hề Nhu còn cầu tình cho ngươi…”

Đường Minh Phong cố gắng thuyết phục Vân Chi, muốn nàng tỉnh táo lại.

Nhưng hắn không chú ý tới ánh mắt thiếu nữ càng lúc càng lạnh.

“Sư huynh vẫn là không nên tự mình đa tình. Điều kiện tiên quyết để ngươi thao thao bất tuyệt là sai rồi, ta họ Vân, ta cùng với Đường gia, không có nửa phần quan hệ. Điểm này, ngươi có thể nghe hiểu không?”

Vân Chi nhếch môi, ý cười lại không đạt tới đáy mắt.

Đường Minh Phong nhíu mày: “Tam muội muội, ngươi đừng cố tình gây sự nữa…”

Vân Chi đẩy tay hắn ra, cười nhạo nói: “Ngươi nói ai cố tình gây sự? Người cố tình gây sự là ngươi mới đúng. Là ngươi ở lúc chúng ta chấp hành nhiệm vụ chạy tới quấy rầy, là ngươi cùng ta không có quan hệ, lại phải đứng ở góc độ trưởng bối nói lời nói buồn nôn người khác. Cái gì huynh hữu đệ cung, cái gì hòa thuận ở chung, những lời kia vốn là hoang đường. Đối với những lời ngươi nói ta chưa từng nghe qua, ta còn có mấy điểm muốn hỏi ngươi. Ngươi nói Đường Hề Nhu chỉ là tính tình kiêu căng, không có ý xấu, vậy vì sao Tam muội muội kia của ngươi lại chết? Ta nhớ rõ ràng, tiểu nữ nhi của Đường gia ở Lâm Tiên Trấn, thiên phú so với nàng còn tốt hơn, vì sao tới Vấn Kiếm Tông không phải là đứa bé kia, mà là Đường Hề Nhu? Hơn nữa, ngươi mới vừa nói Đường Hề Nhu trước đây sẽ cầu tình cho vị muội muội kia, vậy xin hỏi cuối cùng phụ thân của ngươi là phạt, hay là không phạt?”

Thiếu nữ liên tiếp đặt câu hỏi làm cho Đường Minh Phong sửng sốt, hắn ngẩng mặt lên, lẩm bẩm nói: “Tam muội muội không chết, muội không phải là…”

Còn chưa nói xong, thiếu nữ đã phủ nhận: “Ta không phải nàng. Xin hãy trả lời thẳng với ta. Phụ thân ngươi, là phạt, hay là không phạt?”

Vân Chi nhìn chằm chằm hắn, Đường Minh Phong nhìn khuôn mặt nàng, có chút khó mở miệng.

Bởi vì, phụ thân phạt.

Lúc trước Nhị muội muội cầu tình cho Vân Chi, phụ thân nghe xong, ngược lại giận tím mặt, phạt càng nặng.

Hơn nữa, chuyện như vậy xảy ra không chỉ một lần.

Lúc đó mặc dù Đường Minh Phong đáng thương cho Vân Chi, nhưng cũng không có sức ngăn cản.

Hắn chỉ đứng ở một bên, nhìn nữ hài non nớt bị trượng trách.

Chờ sau khi trừng phạt xong, hắn mới đi qua, nhẹ nhàng dò hỏi: “Tam muội muội, muội có khỏe không?”

Nghĩ đến đây, Đường Minh Phong bỗng nhiên có chút xấu hổ.

Hắn giống như… Không có tư cách nói ra những lời kia.

Đường Minh Phong đột nhiên ngẩng đầu, hắn tựa hồ muốn giải thích điều gì.

Nhưng mà cái nhìn đối mặt cùng thiếu nữ kia, hắn chỉ nhìn thấy vô tận trào phúng cùng lạnh lùng.

“Vị sư huynh này, có ai từng nói, thật ra ngươi rất dối trá? Nếu ngươi phí chút tâm tư, cũng nên biết, mười mấy năm vị muội muội kia của ngươi sống cũng không tốt. Ở Đường gia các ngươi, mệnh nàng như cỏ rác, ngay cả một nha hoàn thô sử cũng có thể đè nàng một đầu. Mẹ cả khắt khe mấy năm, a tỷ mặc dù giữ gìn mặt ngoài, nhưng sau lưng lại đuổi tận gϊếŧ tuyệt nàng. Tuy nàng có một vị phụ thân, nhưng những năm nàng chưa dẫn khí nhập thể, vị phụ thân kia cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái. Nàng ở Đường gia của ngươi sống như vậy, sao ngươi còn mặt mũi đi cầu nàng tha thứ?”

Vân ngươi nói nhẹ như mây gió, như thể mình là người ngoài cuộc.

Nàng nhìn thanh niên sửng sốt trước mắt, chậm rãi dò hỏi: “Sư huynh, có phải huynh cảm thấy mình chính trực lại vĩ đại, là một huynh trưởng rất có trách nhiệm rất tốt hay không?”

Vân Chi nhếch khóe môi, giống như đang nghe chuyện cười ——

“Ngươi, lừa gạt chính ngươi. Ngươi đừng quên, trong nhiều năm thống khổ và coi thường đó, ngươi cũng là một thành viên trong đó hại nàng.”

Đường Minh Phong chấn động.

“Đường sư huynh nếu không có việc gì, vẫn là mời trở về đi. Nếu như ngươi khăng khăng muốn giữ nàng lại, còn xin ngươi đi báo cáo với chưởng môn.”

Vân Chi lướt qua hắn, chuẩn bị leo lên linh thuyền.

Tinh thần Đường Minh Phong hơi xao động, hắn nắm lấy tay Vân Chi, thần không giữ được lẩm bẩm: “Đừng đi. Ngươi nhìn trên mặt mũi của ta, buông tha nàng được không?”

Vân Chi không nói gì, Côn Ngô kiếm bên hông lại chủ động ra khỏi vỏ, nó hung hăng rạch vào vai Đường Minh Phong, trong phút chốc, quần áo rách nát, một vết thương sâu tới mức thấy cả xương lộ ra.

Máu đỏ tươi ồ ồ chảy ra, kiếm khí của Côn Ngô kiếm thiêu đốt hơn phân nửa huyết nhục của hắn, hắn bị đau, vội vàng thu tay lại, ôm lấy vết thương kia.

“Xin lỗi, thanh kiếm này của ta lệ khí lớn, mặt mũi của ai cũng không cho.”

Vân Chi bước lên linh thuyền.

Đường Minh Phong đang muốn đuổi theo, lại bị trận pháp kết giới trên linh thuyền bắn ra.

Hắn trơ mắt nhìn linh thuyền bay lên, đi xa, lại không có bất kỳ phương pháp nào.

Không biết vì sao, rõ ràng là giữa hè, nhưng hắn lại cảm giác được một trận rét lạnh thấu xương.

Trăng sáng treo cao, Đường Minh Phong ngước mắt lên.

Hắn nhìn vầng trăng sáng kia, lần đầu nhận rõ bản thân.