Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần

Chương 134: Chân tướng phía sau

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong Giáo Huấn đường, nội thất.

Trong phòng ánh sáng u ám, tiếng nước tí tách, không dứt bên tai.

Khương Ngọc Trạch dẫn Vân Chi tới, nhẹ giọng dặn dò một phen rồi mới xoay người tránh đi.

Vân Chi nhìn đường hầm chật hẹp trước mắt, không do dự nhiều, đi xuống.

Ánh sáng trong ám đạo mờ nhạt u ám, Vân Chi nhìn quang ảnh sáng tắt dưới chân, ý cười trong mắt từng chút từng chút rơi xuống.

Càng đi xuống, tiếng nước càng lớn.

Vân Chi đi tới bậc thang bằng phẳng với nước, mới rũ mắt xuống, nhìn về phía nhà giam u ám chật chội kia.

Đây là thủy lao của Vấn Kiếm Tông.

Mỗi đêm, mực nước trong thủy lao sẽ dần dần dâng lên, lan tràn đến phần cổ.

Vừa đến ban ngày, mực nước sẽ chậm rãi hạ xuống, lưu lại cho kẻ phạm tội mấy phần đường thở dốc.

Thủy lao mặc dù không trí mạng, nhưng người bình thường bị giam ở nơi đây mấy ngày, tâm trí đều sẽ bị chậm rãi ma diệt.

Vân Chi chăm chú quan sát thủy lao này.

Chỉ thấy trong l*иg giam giữ một thiếu nữ toàn thân dơ bẩn.

Nàng suy yếu nằm bên cạnh l*иg giam, mấy con chuột choai choai ghé vào trên váy của nàng, gặm nhấm từng miếng vải.

Nếu không phải Đường Hề Nhu còn có hô hấp, chỉ sợ cốt nhục đều phải bị ăn sạch sẽ.

Vân Chi nhíu mày.

Nàng rút ra một tia linh lực, đẩy mấy con chuột kia ra.

Mấy con chuột nhỏ bị Vân Chi bắn ra như vậy, tựa như chim sợ cành cong bay tứ tán.

Tiếng chít chít vang vọng trong thủy lao, thiếu nữ chật vật không chịu nổi tựa hồ đã nhận ra điều gì. Nàng gian nan giật giật, sau đó mở mắt ra, mệt mỏi nhìn về phía người vừa tới.

Ánh sáng trong thủy lao quá mức u ám.

“Là Khương sư huynh sao? Có thể thả ta ra ngoài không? Ta sai rồi.”

Giọng Đường Hề Nhu suy yếu, giống như là bị tra tấn một phen.

Sau một thời gian dài đói khát khiến nàng choáng váng, nàng không phân biệt được hiện thực và mộng cảnh, càng không nhận ra thân phận của người đến.

“Không đúng, ngươi không phải sư huynh.”

Đường Hề Nhu bò đến thủy lao, nàng vươn hai tay bị ngâm sưng phù, giọng điệu càng thêm đáng thương:

“Ngươi là a nương sao? A nương, mẹ đến thăm con sao? A nương, tiện nhân Vân Chi hại con thảm, nàng hại con bị đuổi ra ngoài, lại hại con bị phạt.”

Giọng nói mềm mại của Đường Hề Nhu bị nhiễm mấy phần khóc, Vân Chi nghe nàng nói, đôi mi thanh tú hơi nhíu lên.

Nàng bắn ra một đạo linh lực, đánh vào trên môi thiếu nữ.

Đường Hề Nhu bị đau, nàng hoảng sợ che miệng lại, nói: “A nương, người đánh ta? Ta vì người nhiều như vậy, người còn muốn đánh ta? Vân phu nhân mà người chán ghét, ta giúp người hạ độc giải quyết, người chán ghét loại hoang dã, ta cũng đuổi nàng ra khỏi Đường gia. Ta hiếu thuận với người như vậy…”

Đường Hề Nhu ủy khuất lên án.

“Là người nói ngài chán ghét Vân phu nhân, sau khi ngài đi, ta tìm người vây khốn hồn phách của nàng, nàng đến chết cũng không thể đầu thai chuyển thế…”

Ý thức Đường Hề Nhu mơ hồ, nàng còn chưa nói hết, liền bị một tiếng gầm cắt ngang ——

“Ngươi nói cái gì?!”

Vân Chi siết chặt nắm đấm, cắn răng mở miệng.

Nàng không đè nén được lửa giận cùng oán hận trong lòng, bàn tay trắng nõn lật một cái, triệu ra Côn Ngô Kiếm đang ngủ say.

Kiếm quang lạnh thấu xương trong khoảnh khắc chiếu sáng lên thủy lao u ám, nàng bất chấp nước đọng dưới chân, giơ trường kiếm lên gác lên trên cổ thiếu nữ chật vật.

Đường Hề Nhu bị dọa giật mình, vốn dĩ suy nghĩ hỗn độn lại bị giật mình, không ngờ tỉnh táo lại vài phần.

Nàng mở to mắt, nhìn thấy rõ người tới.

“Đường… Đường Vân Chi.”

Vân Chi không nói gì, nàng trầm mặt, đè kiếm trong tay xuống mấy phần.

Kiếm khí sắc bén ăn mòn da thịt thiếu nữ, Kiếm phong bén nhọn sắc bén cắt phá cổ nàng, không cần một lát, cổ Đường Hề Nhu liền đen một mảng lớn.

Máu đỏ tươi không kịp chảy xuống đã ngưng kết thành huyết khối.

Vân Chi nhìn huyết sắc ngưng kết, ý thị sát càng nồng đậm.

Nàng rũ mắt xuống, lạnh lùng nói: “Thanh tỉnh rồi?Tỉnh táo là tốt nhất. Cho ngươi thời gian một nén nhang, tốt nhất là ngươi nói rõ ràng sự tình cho ta.”

Một cỗ uy áp nặng nề lan tràn ra, Đường Hề Nhu không kịp kêu đau, lại bị đè quỳ xuống.

Uy hϊếp tử vong xoay quanh trong lòng, Đường Hề Nhu hốt hoảng giương mắt, nàng nhìn thiếu nữ như Tu La chuyển thế, lắc đầu nói: “Ngươi nghe lầm rồi. Ta không nói gì hết!”

Vân Chi cười lạnh, Côn Ngô kiếm trong tay ép xuống mấy phần.

Kiếm khí lạnh thấu xương đốt đen hơn phân nửa da thịt thiếu nữ, thống khổ khôn cùng bao vây nàng, Đường Hề Nhu mở to mắt, nàng ý thức được mình giãy thoát khỏi, đành phải cúi đầu, run rẩy mở miệng: “Ta nói! Chỉ cần ngươi không gϊếŧ ta, ta sẽ nói!”

Vân Chi rũ mắt xuống, hàng mi dài khẽ động, ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống, để lại một bóng đen dưới mí mắt nàng.

“Cò kè mặc cả?”

Vân Chi hạ kiếm xuống mấy tấc.

Mũi kiếm bén nhọn rơi vào ngực Đường Hề Nhu, Vân Chi cổ tay hơi dùng sức, mũi kiếm liền hạ xuống vài phần.

Máu tươi đỏ sậm làm ướt quần áo của Đường Hề Nhu, nàng nhắm mắt lại, cắn răng nói: “Cái chết của Vân phu nhân, quả thật là do ta và mẫu thân làm! Nhưng vây khốn hồn phách của nàng, không chỉ một mình ta! Còn có phụ thân.”

Lúc trước nếu không phải phụ thân ám chỉ, nàng tuyệt đối sẽ không đi tìm người làm.

Đường Hề Nhu cắn răng nói xong, thân thể không ngừng phát run, nàng mặt như màu đất cúi đầu, khóc nói: “Ta chuộc tội cho ngươi. Ngươi đừng gϊếŧ ta, có thể chứ? Ta thật sự không muốn chết.”

Ánh mắt Vân Chi nặng nề: “Muộn rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »