Chương 133: Quan sát

Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần.

Vân Chi giằng co với Thẩm Hoài Châu hồi lâu, mới hít sâu một hơi, ngoan ngoãn nhận thua.

“Xin lỗi, sư huynh, lỗi của ta.”

Nàng đưa tay tiếp nhận khuyên tai trong tay thiếu niên, nói: “Ta không nên suy đoán sư huynh, ta không nên cự tuyệt ý tốt của sư huynh.”

Thái độ của Vân Chi thành khẩn, giống như là nghiêm túc tự kiểm điểm.

Nàng cẩn thận cất kỹ, mới giương mắt lên, nhìn về phía Thẩm Hoài Châu, nói: “Sư huynh, thời gian không còn sớm, hay là chúng ta trở về nghỉ ngơi?”

Thẩm Hoài Châu không nói gì.

Không khí tiểu viện có chút ngưng trệ.

Vân Chi nhìn thiếu niên không nói một lời trước mắt, không nhịn được giơ tay lên, chọc chọc cánh tay của hắn.

“Sư huynh, sao huynh không nói gì vậy?”

Vân Chi đưa tay quơ quơ trước mặt Thẩm Hoài Châu, thấy con ngươi hắn khẽ động, Vân Chi mới thở phào nhẹ nhõm: “May mắn còn may, ta còn tưởng rằng ngươi đứng đấy ngủ rồi.”

Phát biểu kỳ diệu của thiếu nữ khiến Thẩm Hoài Châu chú ý, hắn cúi đầu nhìn Vân Chi một cái thật sâu, một lúc lâu sau mới thốt lên một câu: “Bớt đi cùng A Sách.”

Ngày thường hai người này ở chung một chỗ quá lâu, ngay cả cách nói chuyện cũng có chút tiếp cận.

Trách không được người ta có thể khiến người ta tức giận như vậy.

Vân Chi rầu rĩ “dạ” một tiếng.

“Đúng rồi.”

Thẩm Hoài Châu nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, đáy lòng xẹt qua một tia áy náy.

“Vừa rồi, không nên hung ngươi.”

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng như ngọc rơi xuống, Vân Chi nâng mắt lên, tựa hồ có chút kinh ngạc.

“Nhưng, ngươi phải nhớ kỹ. Lần sau ta tặng quà cho ngươi, ngươi không được nói những lời kỳ quái. Ngươi hoặc là nhận lấy, hoặc là cự tuyệt, nếu không muốn, ta liền ném đi.”

Giọng điệu của Thẩm Hoài Châu nhàn nhạt, dừng lại vài giây, lại rũ mắt xuống, nghiêm mặt nói: “Mặt khác, ngươi bây giờ còn nhỏ, hẳn là lấy tu luyện làm chủ. Đừng suốt ngày chú ý một số chuyện lung tung. Loại chuyện tìm đạo lữ này, còn sớm.”

Vân Chi nghe vậy, con ngươi hơi phóng đại.

Sư huynh đây là ý gì?

Nào phải nàng muốn tìm đạo lữ?

Rõ ràng nàng đang suy nghĩ cho sư huynh!

Vân Chi phẫn nộ bất bình ngẩng mặt lên, đang muốn giải thích cho mình, thiếu niên liền tay không bắt một cái Cấm Ngôn Thuật.

Vân Chi bị ép ngậm miệng.

“Đừng nói, ta biết ngươi ngại. Thời gian không còn sớm, ngươi đi vào nghỉ ngơi đi, giờ Thìn ngày mai, gặp lại ở Lăng Tiêu điện.”

Khóe môi Thẩm Hoài Châu nhếch lên một đường cong đẹp mắt, đôi mắt của hắn hơi cong, đáy mắt tựa hồ cất giấu mấy phần ý cười.

Vân Chi không kịp giải thích, thiếu niên đã triệu hồi linh kiếm, chuẩn bị xoay người rời đi.

Hắn vừa nhảy lên Kinh Xuân kiếm, lại như nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp đứng tại chỗ.

“Đúng rồi. Chuyện áp giải Đường Hề Nhu về Lâm Tiên trấn, do ta toàn quyền phụ trách. Ngươi muốn đi cùng không?”

Thẩm Hoài Châu như nhìn ra tâm tư của Vân Chi, y ôn nhu hỏi ý kiến Vân Chi, tựa hồ chắc chắn nàng sẽ đồng ý.

Vân Chi phản ứng lại, đáp nhanh: “Ta đi!”

“Vậy…Một lời đã định.”

Thẩm Hoài Châu xoay người, ngự kiếm rời đi.

Ánh trăng nặng nề, Vân Chi nhìn theo bóng lưng của Thẩm Hoài Châu, trong đôi mắt trong veo hiện lên một tia kinh ngạc cực kì nhạt.

Nếu không nhìn lầm, lúc Tam sư huynh đi dường như đã cười?

**

Đảo mắt mấy ngày đã trôi qua, dưới sự giám sát của sư tỷ, kiếm pháp của Vân Chi đột nhiên tăng mạnh.

Vừa luyện tập song kiếm, Vân Chi còn chưa thích ứng được, Vân Chi chỉ cần mấy lần huấn luyện cường độ cao, độ thuần thục của Vân Chi tăng cao.

Trước Lăng Tiêu Điện, thiếu nữ dáng người mạnh mẽ cầm song kiếm trong tay, nàng ta lần theo ký ức, bình tĩnh sử dụng hết kiếm pháp này đến kiếm pháp khác, trong phút chốc, quang ảnh trùng trùng điệp điệp.

Kiếm quang lạnh thấu xương cắt qua lá cây trên đỉnh đầu, một vòng kiếm pháp kết thúc, lá ngô đồng rầm rầm rơi xuống một thân Vân Chi.

“Không sai. Lần này so với lần trước tốt hơn rất nhiều.”

Vân Nhược Vi đi tới bên cạnh Vân Chi, bàn tay trắng nõn đặt trên vai Vân Chi, nhẹ nhàng điểm một cái.

“Chỉ có điều, phải chú ý lực lượng vận chuyển ở vai nhiều hơn.”

Vân Chi gật đầu, vẻ mặt thụ giáo.

“Được rồi, hôm nay ngươi đến đây thôi. Tiến bộ rất lớn, trở về nghỉ ngơi mấy ngày.”

Đại khái là ăn khổ muộn trước đó, Vân Chi mấy ngày nay sớm đã tham lam, trời chưa sáng đã luyện kiếm bên ngoài Lăng Tiêu điện.

Ngày đầu tiên Khúc Trác Nhiên còn chưa tỉnh, Vân Chi đã hùng hổ luyện mấy vòng.

Bởi vậy, Khúc Trác Nhiên lần đầu tiên tỷ thí với tiểu sư muội nhà mình, đã bị đánh cho không hề có lực hoàn thủ.

Đương nhiên, nguyên nhân trong đó có một nửa là Khúc Trác Nhiên chưa ngủ đủ.

Vân Nhược Vi đang hồi tưởng lại tiến bộ mấy ngày nay của Vân Chi, thiếu niên bên cạnh thấy thế, không nhịn được chen miệng nói:

“Sư tỷ, nàng có thể nghỉ ngơi, vậy chúng ta thì sao?”

Khúc Trác Nhiên nhìn Vân Nhược Vi đầy chờ mong, mong nàng có thể cho mình nghỉ mấy ngày dài hạn.

Nhưng Vân Nhược Vi chỉ giương mắt, nhìn bọn họ với vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Các ngươi, tiếp tục. Nhất là ngươi, rõ ràng là Kim Đan sơ kỳ, vậy mà lại bởi vì chưa ngủ đủ giấc, bị sư muội mình đánh cho không có cách nào đánh trả.”

Vân Nhược Vi ý vị thâm trường nhìn về phía Khúc Trác Nhiên, nói: “Nếu tin tức này truyền ra ngoài, những sư muội ái mộ ngươi của Kiếm Tông kia chỉ sợ là tưởng tượng tan vỡ.”

Trong lời Vân Nhược Vi có ẩn ý, Khúc Trác Nhiên bị nói như vậy một trận, không hiểu sao cảm thấy có chút xấu hổ.

“Sư tỷ, đều là hiểu lầm, hiểu lầm. Ta ban đêm luyện đan, có chút mệt mỏi.”

Vân Nhược Vi gật đầu, thản nhiên nói: “Đó chính là huấn luyện ít.”

“Đã như vậy, ngươi liền thêm một canh giờ đi.”

Vân Nhược Vi ngữ khí nghiêm túc, hoàn toàn không còn ôn nhu như trước đó.

Tiêu Sách bên cạnh nghe vậy, nhất thời không nhịn được, cười “Phốc phốc” ra tiếng.

Vân Nhược Vi nhướng mày, nàng nhìn Tiêu Sách đang bưng một cái bát ngọc bên cạnh, lạnh giọng hỏi: “Tiêu Sách, ngươi cười cái gì? Còn có khí lực cười, xem ra là muốn giáo huấn thêm. Ngươi hôm nay đến muộn nửa canh giờ, nếu ngươi còn có tâm tình cười, liền lại phạt một canh giờ đi.”

Vân Nhược Vi nói xong, lại đưa tay lấy bát ngọc trên mặt đất ra, đặt lên đầu Tiêu Sách.

“Đây là Ngọc Hồ Oản sư phụ trân ái nhất, đứng ngay ngắn. Nếu ngã, nửa tháng không được xuống núi.”

Vân Nhược Vi thanh âm bình thản, nhưng khí thế trên người càng làm cho người ta sợ hãi.

Vân Chi nhìn thảm trạng của mấy vị sư huynh, vô cùng đồng tình thu hồi tầm mắt.

Trách không được sư huynh trước kia sợ sư tỷ như vậy.

Vân Chi hít sâu một hơi, vẫn quyết định nghe lời một chút.

Vân Chi thu hồi Thu Thủy kiếm, cáo biệt với Vân Nhược Vi rồi xoay người nhảy lên Côn Ngô kiếm, chuồn mất.

Các thiếu niên hâm mộ nhìn bóng lưng Vân Chi rời đi, thầm nghĩ:

Có thiên phú thật tùy hứng.

Trừ sư phụ, nhàn nhã nhất của Vấn Kiếm tông chính là Vân Chi và tam sư huynh.

**

Khác với trời quang mấy ngày trước, Vân Chi vừa rời khỏi Đệ Thập Phong, ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu đã lặng lẽ rụt về, một đám mây đen lớn bị thổi tới.

Chỉ một thoáng, mưa gió nổi lên.

Giọt mưa to như hạt đậu rơi vào người, không bao lâu sau quần áo Vân Chi đã bị nước mưa thấm ướt.

Vân Chi đi tới Giáo Huấn đường tránh mưa, nàng tiện tay bấm quyết, không mất một lát, giọt nước trên quần áo liền rút đi hết.

Đợi tới khi trên người nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, Vân Chi mới xoay người bước vào Giáo Huấn đường.

Giáo Huấn đường là nơi yên tĩnh nhất của Vấn Kiếm tông.

Nơi này có mật thất trùng trùng điệp điệp, mỗi một mặt tường đều cất giấu rất nhiều cơ quan.

Nếu không cẩn thận đυ.ng vào, sẽ bị lặng yên không một tiếng động mà nhốt vào.

Vân Chi đi cực ổn.

Vừa đi vào Giáo Huấn đường, Khương Ngọc Trạch canh giữ ở sảnh trước liền nghênh đón.

“Vân sư muội, sao muội lại tới đây?”

Vân Chi giương mắt, nói: “Ta đến xem Hề Nhu đạo hữu.”

“Ngươi đến thăm nàng?”

Khương Ngọc Trạch hiển nhiên hơi kinh ngạc.

Vân Chi bình tĩnh trả lời: “Ừm.”

“Hề Nhu đạo hữu đêm nay liền rời khỏi, ta muốn tiễn nàng một đoạn đường.”

Khương Ngọc Trạch nhớ tới ân oán giữa hai người, kinh ngạc mở miệng: “Chẳng lẽ ngươi không hận nàng ta chút nào sao?”

Vân Chi cười: “Sư huynh, ân oán khó tiêu, Hề Nhu đạo hữu khả năng chỉ là nhớ muội muội nên sốt ruột. Bản tính của nàng không xấu, ta không trách nàng.”

Lời này của Vân Chi nói rất chu đáo, Khương Ngọc Trạch nhìn nụ cười ngây thơ của nàng, đáy mắt toát ra một tia thưởng thức.

Tiểu cô nương ở tuổi này, lại có tính cách như thế.

Không hổ là muội muội của Nhược Vi.

Chỉ là, ở trong Tu Chân giới, quá mức khoan dung cũng không tốt.

Khương Ngọc Trạch mặc dù đồng ý thỉnh cầu của Vân Chi, nhưng vẫn nhịn không được, lên tiếng nhắc nhở: “Vân sư muội, khoan dung thiện lương là tốt, nhưng cũng phải đề phòng nhiều hơn.nNếu như có thể, ích kỷ một chút cũng tốt.”

Khương Ngọc Trạch dịu dàng dạy dỗ, Vân Chi nghe hắn nói, đôi mắt không khỏi cong cong.

“Đa tạ sư huynh dạy bảo, Vân Chi đã biết.”

Vị sư huynh này rất ôn nhu.

Nghĩ đến việc mình lừa hắn, đáy lòng Vân Chi có chút áy náy.

Phải nói như thế nào đây.

Sự khoan dung của nàng, thật ra là đang giả vờ.