Chương 13: Phong ba khảo hạch

Sau khi trải qua một loạt phong ba, nghi thức phân phong rốt cục bắt đầu.

Tiếng chuông giữa sườn núi bị gõ vang, một giây sau, kết giới trước mắt liền chậm rãi mở ra.

“Nghi thức khảo hạch chính thức bắt đầu!” Thiếu nữ chịu trách nhiệm thống kê thời gian cao giọng hét lên, tiếp theo một cái chớp mắt, các đệ tử áo vàng liền như ngựa hoang thoát cương chạy như bay.

“Không phải chỉ là leo núi thôi sao? Cái này còn không đơn giản sao?” Thiếu niên huyết khí phương cương nói xong không thèm quan tâm, một giây sau, đã bị uy áp trên cầu thang mạnh mẽ đè xuống.

Người đệ tử cuối cùng bước lên thềm đá, kết giới vốn mở ra liền chậm rãi khép lại.

“Mẹ kiếp, đây là đường quỷ gì, sao ta không nhìn thấy gì hết vậy?”

“Không đi nổi, sau lưng ta sao lại nặng như vậy!”

Bên trong kết giới, sương mù nổi lên bốn phía.

Các đệ tử hùng tâm tráng chí còn chưa đi ra được mấy bước, đã bị hiện thực chèn ép đến quỳ xuống đất không dậy nổi.

Cho dù là Vân Chi đã tấn thăng đến Trúc Cơ kỳ, lúc này cũng nửa bước khó đi.

Thật kỳ quái.

Vân Chi gian nan đi được hai bước, nàng giương mắt nhìn con đường phía trước mờ mịt sương mù, dứt khoát đứng tại chỗ, bắt đầu quan sát tình hình xung quanh.

Uy áp nơi này tuy rằng rất nặng, nhưng kỳ quái là cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Hơn nữa, uy áp trên người cũng lúc nhẹ lúc nặng.

Giống như là… Bị người ta thiết kế tỉ mỉ vậy.

Vân Chi đứng tại chỗ, lại không nghĩ rằng Đường Hề Nhu vừa vặn bò tới.

Nàng tu vi thấp, con đường trước mắt che kín uy áp này đối với nàng mà nói, quả thực so với lên trời còn khó hơn.

Nàng thống khổ di chuyển đến phía trước, vừa nhấc mắt, vừa vặn nhìn thấy mép váy phiêu dật tinh xảo của thiếu nữ.

“Ồ, đây không phải Vân đại tiểu thư sao? Ngươi không phải có thực lực có thể đi Đệ Thập Phong sao? Như thế nào, ngươi cũng bị làm khó?”

Vân Chi lạnh nhạt liếc nàng một cái, sau đó chậm rãi giật giật chân.

“Răng rắc -”

Một cái giày gấm dẫm lên trên tay Đường Hề Nhu.

“A! Có phải mắt ngươi bị mù hay không! Ngươi dẫm phải ta rồi!” Đường Hề Nhu đau đớn đến hình tượng cũng không để ý, nàng phản xạ có điều kiện rụt tay về, khuôn mặt xinh đẹp ngày xưa nhăn thành quả mướp đắng.

Vân Chi nhíu mày mỉm cười: “Không có ý đó, sương mù quá lớn, không thấy được.”

“Nói thật, vừa mới gặp mặt lần đầu, ta cảm thấy ngươi có rất nhiều khuyết điểm.” Vân Chi ung dung giương mắt, tầm mắt nhìn về phía một điểm đỏ sáng lên trong sương mù.

Đường Hề Nhu đang muốn mở miệng phản bác, thiếu nữ đứng trước mắt lại dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhưng mà, ta vừa mới phát hiện ưu điểm của ngươi.”

Đường Hề Nhu oán hận mở miệng: “Ưu điểm gì?”

Chắc chắn người này không có ý tốt!

Vân Diệp thu hồi tầm mắt, rũ mắt xuống, nhẹ nhàng đáp: “Con người ngươi quả thật rất có tự tôn.”

Đường Hề Nhu không kịp phản ứng: “Có ý gì?”

“Ví dụ như hiện tại, tuy rằng xương cốt của ngươi đã nát, nhưng miệng của ngươi vẫn cứng như vậy.”

Từng đệ tử bò qua bên cạnh mình, Vân Chi không hề vội, nàng lẳng lặng nhìn bộ dạng chật vật nghẹn khuất của Đường Hề Nhu, trong đôi mắt trà xanh như lưu ly dâng lên một tia đồng tình.

“Ngươi cố lên.”

“Cũng không nên tụt lại phía sau quá xa.”

Vân Chi nhắm mắt lại, vận khởi một đạo linh lực.

Nàng điểm mũi chân một cái, nhanh nhẹn nhảy về phía đông. Chỉ dừng lại một chớp mắt, Vân Chi liền cười hiểu ra, đầu ngón tay tung bay, bình tĩnh kết xuất một đạo ấn ký.

Kết ấn có hiệu lực, một tầng hồng quang nhàn nhạt từ dưới bay lên bao lấy toàn thân thiếu nữ.

Một giây sau, thiếu nữ tựa như mũi tên rời cung, xông ra ngoài!

Sương trắng tràn ngập chung quanh, đệ tử gian nan leo núi vừa đi tới bậc thang thứ mười ba, một đạo hồng quang liền từ bên cạnh vọt tới!

“Má ơi, đó là cái gì?”

“Sư tỷ chỉ nói để cho ta leo núi, không nói trên đường này còn có yêu quái a!”

“Ngươi mù à? Đó không phải yêu quái, đó là Vân Chi!”

“Nói đùa sao? Vân Chi làm sao có thể biết bay a!”

Ngay khi mấy thiếu niên dẫn đầu dừng lại thảo luận sôi nổi, trên đỉnh núi bỗng nhiên truyền đến vài tiếng chuông đá nặng nề kéo dài ——

“Chúc mừng đệ tử Vân Chi thành công trèo lêи đỉиɦ.”

Giờ khắc này, vừa vặn Tiêu Sách và Cố Minh Trì ngự kiếm đi ngang qua không khỏi dừng bước.

Hai người ung dung liếc nhau một cái, sau đó không hẹn mà cùng hạ xuống đỉnh núi Đệ Nhất Phong.

Tiêu Sách sờ cằm, suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu: “Tiểu sư muội của chúng ta vì sao còn phải tham gia loại nghi thức khảo hạch này?”

Cố Minh Trì ôm trường kiếm, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia suy đoán: “Có phải bởi vì chúng ta không luyện kiếm cùng nàng, cho nên nàng chạy tới ngược người mới rồi không?”