Vân Thương Nhai không nghĩ tới tiểu cô nương sẽ bình tĩnh như thế.
Hắn nhìn bộ dạng thong dong bình tĩnh của Vân Chi, đáy lòng dâng lên áy náy và hối hận nồng đậm.
Ông là cha ruột của Vãn Yên, ngoại tổ phụ của Vân Chi lại vắng mặt cuộc sống của hai người lâu như vậy.
Nếu như năm đó có cực hạn tìm kiếm ở Tu Chân giới, có phải Vãn Yên đã sớm có thể trở về hay không?
Vân Thương Nhai nhìn khuôn mặt có năm phần tương tự với con gái mình của Vân Chi, bất đắc dĩ thở dài.
“Tổ phụ, ngày tháng tốt đẹp, chúng ta phải vui vẻ một chút.”
Vân Nhược Vi nhìn hai người nói chuyện nàng cũng nói với Vân Minh Diệc, trong giọng nói toát ra vài phần vui mừng: “Ta trước đó còn tưởng rằng, Chi Chi có thể sẽ trách chúng ta. Nhưng nàng không nói gì.”
Vân Chi rất bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.
Thậm chí, còn lén lút nói với nàng: “Cảm ơn.”
Tiếng cảm ơn đó khiến Vân Nhược Vi có chút thụ sủng nhược kinh.
Lời này nên do nàng nói mới phải.
Nếu không phải lúc trước gặp Vân Chi, nếu không phải lúc trước nàng lớn mật đề nghị muốn đi theo mình, Vân Nhược Vi có thể đã bỏ qua một muội muội tri kỷ như vậy.
Mà tổ phụ có thể cũng sẽ ôm trong lòng cái khúc mắc kia, ôm hận cả đời.
Nhưng sau khi trải qua những chuyện này, tâm tình của tổ phụ rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Hắn ăn ngon ngủ ngon, trồng hoa cũng hăng hái bừng bừng, mười phần nhiệt tình.
Trước đó vài ngày, hắn nhàn rỗi vô sự, hô Kim quản gia đem tiểu viện ở phía đông nam thu thập ra.
Ngày hè chói chang, hắn sững sờ nhìn chằm chằm hơn nửa tháng.
Nói tới đây, Vân Nhược Vi không khỏi nói: “Tổ phụ, tiểu viện Đông Nam kia của người còn bao lâu nữa thì hoàn thành?”
Lực chú ý của Vân Thương Nhai bị vấn đề này hấp dẫn qua: “Đã sớm hoàn thành. Bây giờ cứ chờ Chi Chi có thời gian đưa nàng về ở thêm mấy ngày nữa. Ta sợ nàng tới Vân gia không quen nên chuyển vài cây tới trong tiểu viện của nàng, Đệ Thập Phong các ngươi có thứ gì, trong tiểu viện đông nam cũng có.”
Vân Nhược Vi kinh ngạc: “Nhanh vậy à?”
Vân Thương Nhai đắc ý nói: “Đương nhiên, ngươi cũng không nhìn xem tổ phụ ngươi là ai. Đúng rồi, ngươi đi xem chưởng môn của các ngươi còn bao lâu nữa mới tới, ta nói với hắn một tiếng, lát nữa sẽ đi.”
Vân Nhược Vi nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Hôm nay ngài về sớm như vậy?”
Vân Thương Nhai nhíu mày: “Ai nói, ta là nói đi tới Đệ Thập Phong của các ngươi ngồi một chút. Không phải sư phụ các ngươi mời ta sao? Ta cũng không thể nuốt lời.”
Khóe miệng Vân Nhược Vi giật giật.
Nàng nhớ rõ ràng, trước kia lão gia tử cũng chỉ là khách sáo một chút.
Vân Nhược Vi xoay người đi tìm chưởng môn, nào biết vừa đi tới cửa, Khương Bình liền chạy tới.
“Ôi chao, Nhược Vi đang đợi ta đây này. Vân Chi không phải nói có việc phải đi rồi sao?”
Vân Nhược Vi nói: “Đã giải quyết xong. Ta đang muốn tìm ngài đây. Hôm nay không còn sớm nữa, tổ phụ lớn tuổi rồi, phải về nghỉ ngơi, lần sau rảnh rỗi, ta lại cùng tổ phụ tới ngồi một chút.”
Khương Bình kinh ngạc: “Còn chưa nói chuyện được mấy câu đã muốn đi?”
“Đúng vậy, tổ phụ và tiểu thúc lần này là tiện đường nhìn xem chúng ta. Vốn định nhân cơ hội này đón Chi Chi trở về ở mấy ngày, nhưng gần đây tông môn đều không có nghỉ đông.”
Vân Nhược Vi ý vị sâu xa ngước mắt lên, Khương Bình nghe ra ý tứ trong đó, hắn mở mắt ra, cười ha ha nói: “Tháng trước mới nghỉ xong, sao lại không nghỉ một tháng chứ.”
Vân Nhược Vi nhướng mày: “Vậy sao? Ta nhớ bắt đầu từ tháng trước, tông môn sẽ thực hiện một tháng nghỉ một tháng, ba tháng nghỉ một lần, những sư đệ sư muội đó tích oán đã lâu, lâu dài có thể sẽ làm giảm tính tích cực tu luyện của sư đệ sư muội.”
Khương Bình khϊếp sợ: “Còn có chuyện như vậy?”
Nhớ năm đó bọn họ tu luyện không biết ngày đêm, hiện tại những tiểu tử này còn thích nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
Chẳng lẽ, phải bảy ngày nghỉ một lần?
Vân Nhược Vi thấy hắn nghi hoặc, giải thích: “Chưởng môn sư bá, có phải ngài đã quên, những năm ngài và sư phụ làm tiểu đồ đệ, Vấn Kiếm Tông đều luyện năm ngày, nghỉ hai ngày.”
Khương Bình làm bộ không biết: “Có việc này sao? Sao ta lại quên mất nhỉ?”
“Quên thì quên đi, chưởng môn suy nghĩ kỹ càng chuyện lớn nhỏ, đến lúc đó, ta cũng dễ giải thích với những sư đệ sư muội kia.”
Khương Bình bị Vân Nhược Vi nhìn lướt qua, lưng không khỏi phát lạnh: “Được rồi.”
Không thể không nói, đứa nhỏ Nhược Vi này quả thật có chút tài năng.
Ánh mắt cóng chết cóng không đền mạng này, toàn bộ Vấn Kiếm tông đều không tìm được người thứ hai.
**
Đệ Thập Phong.
Tiêu Sách nhìn ánh nắng chiều hiện lên nơi chân trời, nghi hoặc nói: “Kỳ quái, đây là hoàng hôn rồi, sư tỷ và Chi Chi sao còn chưa trở về? Chẳng lẽ bị Giáo Huấn đường giam giữ?”
Cố Minh Trì thu hồi trường kiếm, rầu rĩ nói: “A Sách, không được nói bừa.”
Tiêu Sách sửa lại lời của hắn: “Sai rồi, là Tứ sư huynh. Sao cứ gọi là A Sách mãi thế, không biết lớn nhỏ.”
Tiêu Sách nhỏ giọng thì thầm, Cố Minh Trì không nhịn được liếc mắt khinh bỉ.
Tiêu Sách bùng nổ: “Ôi chao, gần đây ngươi còn học được cách trợn trắng mắt, ai dạy ngươi vậy?”
Cố Minh Trì mặt không biểu tình: “Tự học mà thành.”
Tiêu Sách hất cằm lên, kiêu ngạo hừ một tiếng.
“Được rồi, ta đi đổi một bộ quần áo, sau đó cùng Chi Chi xuống núi ăn cơm.”
Hắn xoay người, còn chưa đi được mấy bước đã bị thiếu niên phía sau ngăn lại.
Người tới cầm chuôi kiếm, gõ nhẹ lên đầu hắn.
“Ngươi đi ăn cơm với ai? Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành chưa? Sư muội bị gọi đi, ngươi hẳn là phải luyện cùng với Tiểu Ngũ mới đúng.”
Tiêu Sách ôm đầu, hét lên: “Tam sư huynh, chưa luyện xong ngươi cũng không thể gõ ta a…”
Hắn có chút ủy khuất: “Mỗi lần bị gõ đều là ta! Chẳng trách ta luôn thấp hơn các ngươi.”
Thẩm Hoài Châu nghe Tiêu Sách lên án, bất động thanh sắc nhíu mày.
“Ngươi có cao hay không, hình như không có liên hệ gì với ta.”
“Ta mặc kệ, chính là bị các ngươi gõ!” Tiêu Sách ôm đầu, hắn che đi dung nhan hoàn mỹ môi hồng răng trắng, nói: “Về sau không có cao lên, không thể bảo vệ Chi Chi. Ngày ngày không phải ngươi gõ, chính là sư tỷ gõ, không phải sư tỷ gõ, chính là sư phụ gõ. Ta cũng không phải bao cát.”
Cố Minh Trì nghe thấy câu này, không nhịn được giải thích nghi hoặc cho hắn: “Ngươi bớt nói hai câu sư huynh sư tỷ sẽ không gõ ngươi. Hơn nữa, Đệ Thập Phong chúng ta nhiều người, đổi lại là ai bảo vệ Chi Chi, đều giống nhau.”
Tiêu Sách già mồm: “Không được, phải để ta! Các ngươi đều không có dịu dàng!”
Thẩm Hoài Châu nghe những lời này, không nhịn được mà bẻ cong tay, lại cho hắn một cái tát.
Hắn cụp mắt xuống, môi nhếch lên một nụ cười: “Nếu ngươi không tu luyện cho tốt, về sau sẽ không phải là ngươi bảo vệ Chi Chi. Mà là Chi Chi bảo vệ ngươi. Ngươi thật sự muốn làm đệ nhất đếm ngược của Đệ Thập Phong sao?”
Nói đến đây, Tiêu Sách liền hăng hái: “Làm người đứng thứ nhất đếm ngược cũng không phải là không tốt. Chi Chi lợi hại như vậy, được nàng bảo vệ là vinh hạnh của ta. Các ngươi muốn mà không được đâu.”
Tiêu Sách vô cùng tự hào mở miệng.
Nụ cười của Thẩm Hoài Châu từ từ thu lại, âm thầm nhìn thoáng qua Tiêu Sách, nói: “Ngày mai ngươi đừng luyện với Chi Chi nữa.”
Tiêu Sách hỏi ngược lại: “Vì sao?”
Thẩm Hoài Châu mắt đào hoa khép hờ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta luyện cùng ngươi. Ngươi quên rồi sao? Chúng ta hỏi Kiếm Tông không nuôi người rảnh rỗi. Sư đệ vẫn nên cố gắng tu luyện cho thỏa đáng.”