Thanh Tiêu điện ở Đệ Nhất Phong.
So với Lăng Tiêu điện, cách trang hoàng của Thanh Tiêu điện rõ ràng xa hoa hơn một chút.
Vân Chi đi theo sau chưởng môn, nàng nhìn sàn gạch vàng son lộng lẫy, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chưởng môn sư bá, nơi này không ít tiền chứ?”
Khương chưởng môn không thèm để ý, phất phất tay, nói: “Đây không phải vàng ròng.”
Hắn xoay người, nhìn đôi mắt trà sắc sáng lấp lánh của tiểu cô nương, bổ sung: “Nơi này không đáng tiền, chính là lát đá xanh dưới chân núi. Để đẹp mắt, ta sẽ gọi người mạ vàng.”
Vân Chi gật đầu như có điều suy nghĩ.
Nàng ngẩng mặt lên, bổ sung: “Chưởng môn sư bá, ngài không cần khẩn trương như vậy. Ta không phải loại người ngay cả gạch sàn nhà cũng sẽ ôm đi.”
Chưởng môn dẫn Vân Chi đi tới Tàng Bảo Các của mình, hắn vừa móc chìa khóa giấu rất kín, vừa nói: “Không phải, sư huynh của ngươi…. Ngươi không biết, khi Tiêu Sách tiểu tử kia vừa mới vào tông môn có bao nhiêu dã man, bậc thang bạch ngọc trước cửa của ta đều bị hắn chuyển đi.”
Nói đến đây, chưởng môn có chút khóc không ra nước mắt.
Lúc trước bậc thang bạch ngọc vẫn là thật.
Miếng ngọc trắng kia là ngọc thạch chất lượng tốt hắn đặt từ phía bắc, vốn định đặt ở bên ngoài làm mặt tiền, nhưng tiểu tử Tiêu Sách kia lại tay không mang đi.
Mặc dù lúc ấy hắn chỉ chơi vui, hôm sau đã để Tiêu gia đổi một khối tốt hơn, nhưng hắn vẫn có chút đau lòng.
Cũng may Tiêu Sách sau đó đã chịu hơn hai mươi roi ở Giáo Huấn Đường, từ đó về sau, cũng không còn chạm qua trang sức của Thanh Tiêu Điện hắn nữa.
Vân Chi nghe chưởng môn nói, có chút ngạc nhiên nói: “Chưởng môn sư thúc, sư huynh của ta trước kia xấu như vậy sao?”
Khương chưởng môn hừ một tiếng, nói: “Cũng không phải xấu, chỉ là muốn chơi đùa, muốn cố ý chọc ta tức giận. Tiểu tử thúi. Nhưng mà, tiểu hài tử khi còn bé hoạt bát một chút cũng tốt, tiểu Trạch nhà ta lúc nhỏ cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, có thể khiến ta phí tâm tư.”
Vân Chi nghe Khương chưởng môn ngữ khí oán trách, mặt mày không khỏi cong cong.
Chưởng môn sư bá tuy rằng ở trường hợp chính thức tương đối nghiêm túc, nhưng vẫn rất hiền lành hòa ái nha.
Khương chưởng môn đẩy Tàng Bảo Các ra, hắn vẫy vẫy tay với Vân Chi, nói: “Vào chọn một cái. Lần trước đưa cho ngươi pháp khí phòng ngự và thu nạp, lần này ngươi xem xem có nên chọn những thứ khác không?”
Ngày thường mặc dù Khương chưởng môn keo kiệt, nhưng khi thực hiện lời hứa vẫn rất hào phóng.
Vân Chi ngẩng đầu, nàng nhìn pháp bảo rực rỡ muôn màu trên giá gỗ, lập tức hoa cả mắt: “Chưởng môn sư bá, Tàng Bảo Các của ngài lớn như vậy sao?”
Khương chưởng môn hắng giọng, nhanh chóng bổ sung: “Nhìn nhiều, thật ra còn không bằng một nửa sư phụ ngươi đâu. Ngươi nhìn xem, ám tiễn này ngươi có thích hay không, có thể giấu ở chỗ cổ tay phòng thân.”
Vân Chi nhìn mũi tên có khắc hoa văn phức tạp hoa lệ kia, không hứng thú lắm lắc đầu.
Khương chưởng môn có chút khó hiểu: “Đẹp như vậy cũng không thích?”
Hắn buông kiếm trong tay xuống, cầm lấy dao găm nạm ngọc bên cạnh, nói: “Nhìn xem thanh dao găm này, cùng lần trước tặng cho ngươi là một đôi, ngươi cầm về gom góp một đôi.”
Vân Chi nói: “Vẫn là để lại cho chưởng môn sư bá đi.”
Có thể nhìn ra được, Khương chưởng môn rất thích thanh chủy thủ kia.
Quả thật, Khương Bình nghe được lời Vân Chi nói, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, hắn đứng sang bên cạnh, nói: “Vậy tự ngươi chọn? Ta đi ra ngoài xem ông nội và cha ngươi.”
Tổ phụ thì còn đỡ, lúc nghe thấy chữ này của cha, Vân Chi không khỏi lúng túng.
Nàng nghiêng đầu qua, nói: “Chưởng môn sư bá, ngài không sợ ta dọn sạch chỗ này của ngài sao?”
Khương Bình nói: “Đối với ngươi, ta yên tâm. Nếu như mấy tên Tiêu Sách kia tới đây, ta còn phải suy nghĩ một chút.”
Chìa khóa của Khương chưởng môn đặt vào tay Vân Chi, đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Nào biết vừa mới xoay người, tiểu cô nương liền kéo lấy tay áo của hắn, vội vàng nói: “Chưởng môn sư bá, ta tìm được thứ mình muốn rồi.”
Khương chưởng môn kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”
Hắn xoay người, muốn nhìn Vân Chi lấy thứ gì.
Nào ngờ vừa cúi đầu, đã thấy nàng cầm một cây bút lông trắng cán thường không có gì lạ.
Thanh cán kia làm bằng phỉ thúy Phiêu Hoa, trên bút còn khắc hai chữ “Lạc Tuyết”, bạch hào giống như là linh thú trân quý nào đó lấy xuống, chất lượng cực tốt, tính chất còn tốt.
Hình như lúc trước hắn cảm thấy đẹp mắt, sau đó tiện tay ném vào.
“Ngươi cần cái bút lông này làm gì?”
Một kiếm tu thật tốt, là muốn lấy bút lông này làm vũ khí sao?
Vân Chi suy nghĩ một lát, thành khẩn nói: “Dùng để vẽ phù.”
Lúc trước lông mềm của nàng đều bị mài trọc, cây bút này đẹp mắt thật.
Vân Chi gần như không do dự, chọn nó.
Nàng ngẩng đầu lên, có chút nghiêm túc nhìn Khương Bình, nói: “Chưởng môn sư bá, nếu như ngươi thực sự không nỡ, ta liền mua của ngươi. Bao nhiêu tiền cũng được.”
Vân Chi bổ sung.
Lúc trước nàng làm nhiệm vụ tích lũy không ít linh thạch, hiện tại dùng để mua bút, nghĩ đến cũng đủ.
Khương chưởng môn vui vẻ: “Còn mua với ta đấy, ngươi cầm đi, để lại cho ta cũng không có tác dụng gì. Ta quên mất, tiểu nha đầu ngươi còn biết chế phù đấy.”
Khương chưởng môn không nghĩ tới Vân Chi chọn cái không bắt mắt nhất, hắn nhìn chung quanh, lại lấy một cái nghiên ngọc: “Mang theo cái này đi, vừa vặn làm bạn bút Lạc Tuyết cho ngươi.”
Vân Chi có chút thụ sủng nhược kinh.
Nàng nhìn nghiên mực ngọc xanh trong tay chưởng môn, nói: “Không phải chỉ chọn một cái sao? Chưởng môn sư bá, nghiên mực này coi như ta mua đi.”
“Khách khí cái gì, cầm lấy.”
Chưởng môn nhét vào lòng Vân Chi.
Tiểu nha đầu này còn rất ngoan ngoãn.
Nghĩ như vậy, hắn càng thêm ghen ghét Thanh Huyền.
Lúc trước Nhược Vi sao không đưa tiểu nha đầu Vân Chi tới chỗ hắn.
Như vậy, hắn còn có thể thu đệ tử quan môn.
Khương chưởng môn chua xót nói.
Hắn nhớ tới thân phận của Vân Chi, lại cúi đầu xuống, quan sát nàng một lát.
“Theo ta thấy, ngươi không giống con gái của Vân gia tiểu ngũ.”
Vân Chi “A” một tiếng, lập tức có chút chột dạ.
Nàng sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Thật sự không giống sao?”
Khương chưởng môn nói: “Ngươi không biết uy danh của phụ thân ngươi khi còn trẻ. Tính tình hắn điên lắm, đánh nhau cũng không chịu thua, trong thế gia Đông Nam này, không ai dám chọc hắn.”
Vân Chi phối hợp nói: “Ồ, là như vậy sao?”
“Tuy trước kia ta chưa từng đi qua Vân gia, nhưng ta vẫn cảm thấy, ngươi giống một người của Vân gia đã mất tích…”
Khương chưởng môn nói được một nửa, lại có chút nghĩ không ra.
Vân Chi nhận ra điều khác thường, nàng ngước mắt lên, truy hỏi: “Giống ai?”
Khương chưởng môn kinh ngạc: “Ngươi không biết sao? À, đúng, ngươi tuổi còn nhỏ, có thể cha ngươi cũng không nói với ngươi.”
Khương chưởng môn nhớ tới chuyện của Vân gia năm đó, không khỏi có chút thổn thức.
“Ta nói trước một chút, ngươi cũng đừng nói cho gia gia của ngươi biết, là ta nói cho ngươi biết.”
Vân Chi gật đầu. Nàng đứng tại chỗ nhu thuận chờ đợi, không biết qua bao lâu, Khương chưởng môn vỗ vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ta nhớ ra rồi, cô nương kia, tên là Vân Vãn Yên!”