Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần

Chương 124: Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành (6)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Minh Diệc cũng nghe tiếng nói ngọt ngào của tiểu cô nương, trong lòng như có dòng nước ấm lướt qua.

Phản ứng của Vân lão gia tử càng lúc càng lớn, ông ta kích động ứng tiếng mấy lần, nói: “Này, này. Chi Chi, hai ngày nay có phải ngươi chưa ăn no không, sao còn gầy như vậy?”

Vân lão gia tử làm bộ muốn đi đến bên cạnh Vân Chi, Vân Minh Diệc kéo tay ông ta, trầm giọng nói: “Phụ thân, chuyện của Chi Chi còn chưa xử lý xong đâu.”

Lúc này Vân lão gia tử mới nhớ ra, ông ta giơ tay vỗ vỗ đầu mình, ảo não nói: “Ngươi nhìn ta này, thiếu chút nữa quên mất chuyện quan trọng như vậy.”

Hắn nghiêng đầu, nhìn về phía Khương Bình có chút mập mạp: “Ta nghe nói, có người muốn tố cáo Vân Chi nhà chúng ta?”

Khương Bình có chút xấu hổ: “Ừm… Là có chuyện như vậy.”

“Trước khi vào, hình như ta còn nghe thấy có người nghi ngờ thân phận của Vân Chi nhà ta.”

Lời này vừa nói ra, trưởng lão nghi ngờ thân phận của Vân Chi trước đó vội ngậm miệng lại, bọn họ chột dạ quay đầu, làm ra vẻ chuyện không liên quan đến mình.

Vân lão gia tử hừ lạnh một tiếng.

Hắn thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu, nhìn về phía tiểu cô nương vẻ mặt chật vật đứng ở phía trước Vân Nhược Vi.

Cô gái khoảng mười bốn mười lăm tuổi, cô mặc một bộ cẩm bào màu xanh da trời hoa mỹ, trên đỉnh đầu còn để một đóa hoa tử nhung tươi mát thanh nhã.

Bộ dáng của nàng không tệ, nhưng lệ khí giữa lông mày nhìn làm lòng người sinh ra chán ghét.

Không có gì bất ngờ xảy ra, vị này chính là đệ tử lúc trước tố giác Vân Chi.

Vân lão gia tử hiểu rõ trong lòng, ông nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó thu hồi tầm mắt, im lặng.

Bầu không khí trong phòng lại ngưng trệ.

Lúc đó Đường Hề Nhu còn chưa kịp tỉnh táo lại từ trong sự kinh ngạc kia, nàng phát hiện ra ánh mắt tràn đầy uy áp của lão giả hoa phục kia, tâm trạng vốn đang căng thẳng lại nhảy dựng lên.

Một cảm giác sợ hãi đã lâu không gặp xuất hiện trong lòng, nàng run rẩy, thân hình đơn bạc bắt đầu lay động.

“Đường Vân Chi…” Đường Hề Nhu nghiến răng nghiến lợi mở miệng.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà Đường Vân Chi có thể may mắn như thế, dựa vào cái gì mà Đường Vân Chi có thể được thế gia đại tộc che chở?

Cũng bởi vì nàng có một khuôn mặt điềm đạm đáng yêu sao?

Cũng bởi vì nàng thiên tư thông minh, có thể cho người phù hộ nàng mặt dài sao?

Điều này không công bằng.

Nàng mới chính là người tập hợp ngàn vạn sủng ái vào một thân kia!

Đường Hề Nhu oán hận nhìn chằm chằm bên mặt Vân Chi, đáy mắt ghen tị gần như muốn phun ra ngoài.

Vân Chi nghe được Đường Hề Nhu nghiến răng nghiến lợi thì thào, đuôi lông mày nhẹ nhàng nâng lên:

“Thế nào, ngươi còn có chuyện gì khác sao?”

Nàng xoay người, bên môi nhếch lên một nụ cười ngọt ngào: “Hề Nhu đạo hữu là có cái gì không thoải mái sao? Cần ta lấy đan dược cho ngươi không?”

Ngữ khí của Vân Chi săn sóc, giống như đặc biệt quan tâm nàng.

Đường Hề Nhu nghe giọng nói quen thuộc của nàng, vô thức sửng sốt.

Nàng nhìn thấy đáy mắt thiếu nữ xẹt qua một tia tàn nhẫn, như nàng ngày đó ở trấn Lâm Tiên.

“Hề Nhu đạo hữu, ngươi đừng thương tâm, cho dù là ra khỏi tông môn, phế đi tu vi, về sau vẫn có thể bước lên con đường này. Mặc dù ngươi phạm sai lầm, nhưng chỉ cần ngươi nguyện ý sửa chữa, ngày sau nhất định có thể tìm được đạo thuộc về mình.”

Vân Chi cười ngây thơ.

Trưởng lão ở gần nghe thấy lời nói săn sóc của tiểu cô nương, hết sức thưởng thức gật gật đầu.

Tiểu cô nương này, đúng là thiện tâm.

Vân Chi lúc này không biết đánh giá của những người đó về mình.

Nàng rũ mắt xuống, lẳng lặng nhìn Đường Hề Nhu hai giây, lại hạ thấp thanh âm, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: “Nhưng mà, ngươi cần phải hiểu rõ một chuyện. Sở dĩ ngươi đi đến con đường hôm nay, không phải bởi vì ta. Là bởi vì chính ngươi. Ngươi từng bước tính toán, từng bước ép sát, đến cuối cùng, lại lầm chính mình.”

Vân Chi dừng lại một lát.

Đường Hề Nhu dường như đã bị nàng dọa sợ, nàng mở to mắt, lông mi thon dài run rẩy.

“Ngươi bỏ qua cho ta. Ngươi nghe ta nói, ta chỉ là quá nhớ ngươi, ta chỉ là quá hi vọng ngươi theo ta, cho nên mới bị ma quỷ ám ảnh tố giác ngươi.”

Đường Hề Nhu rốt cuộc nhớ tới lần đó ở trên lôi đài, nàng bối rối lắc đầu, nói năng lộn xộn: “Xin lỗi, muội muội, ta quá hư vinh rồi, ta chỉ là không muốn thấy ngươi tốt hơn ta, thật xin lỗi. Tha thứ cho ta được không?”

Nhưng mà, vô luận nàng cầu tình như thế nào, trưởng lão bên ngoài đều giống như không nghe thấy.

Thiếu nữ trước mắt cũng là vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ.

Ánh mắt Đường Hề Nhu mơ hồ.

Quang cảnh trước mắt hóa thành từng mảnh vụn ảnh mơ hồ, Đường Hề Nhu nhìn thấy muội muội mình đã từng là cúi đầu, thần sắc giống như có thương xót.

“Lúc trước ở phố đông, ta cầu ngươi đừng hại tính mạng của ta, hủy linh căn của ta, ngươi làm như thế nào?”

Bí âm lọt vào tai.

Đường Hề Nhu nghe giọng điệu như quỷ mị của thiếu nữ, con ngươi bỗng nhiên thu nhỏ lại.

“Ngươi nghe ta nói, ta không phải cố ý. Hôm đó chỉ là trùng hợp, là… cha, cha bảo ta làm như vậy. Hắn nói danh ngạch chỉ cho một người, hắn nói ngươi thiên phú xuất chúng, trừ phi ngươi không tham gia, ta mới có cơ hội tiến vào Vấn Kiếm Tông. Ta thật sự rất muốn tu luyện, nhưng ta biết thiên phú của ta không bằng ngươi, trưởng lão Vấn Kiếm tông cũng sẽ không chịu ta.bCho nên, ta chỉ có thể trước tiên giấu ngươi đi, sau đó… Sau đó mượn phù lục của ngươi, đi vào Vấn Kiếm Tông. Ngươi xem, tỷ tỷ sau khi vào tông môn, lúc nào hại ngươi rồi? Tỷ tỷ không có hại ngươi, đúng hay không, ngươi làm chuyện gì, ta cũng không có quấy nhiễu ngươi, đúng hay không?”

Đường Hề Nhu không biết vì sao người khác không nghe thấy cuộc đối thoại của các nàng.

Lúc này nàng đã rơi vào kinh hoảng.

Uy hϊếp trước nay chưa từng có treo ở trong lòng, nàng ngoại trừ cầu xin tha thứ, không còn cách nào khác.

“Đúng vậy, ngươi không hại ta. Tỷ tỷ, tỷ đã quên cảnh cáo lần trước của ta sao? Đừng làm chuyện điên rồ nữa, nếu không ta sẽ không nhịn được gϊếŧ tỷ.”

Vân Chi ấm giọng mở miệng.

“Thôi được, ta không so đo với ngươi nữa. Chỉ là nếu như ngươi bị phế hết tu vi, bị đuổi về nhà, ngươi có sợ không?”

Đường Hề Nhu không hiểu, nàng gật đầu, lại chậm rãi lắc đầu.

“Sợ không? Không sao. Để ta tiễn ngươi. Lúc ta sinh ra, Hề Nhu tỷ tỷ nghênh đón ta, bây giờ ngươi muốn về nhà, muội muội này của ta cũng nên tiễn ngươi.”

Hồi ức đau khổ ngày ấy lại lần nữa hiện lên.

Màu đỏ rực hiện lên trước mắt, không hiểu sao Vân Chi còn ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn.

Nàng cụp mắt, yên tĩnh nhìn đích tỷ tốt lúc trước tàn nhẫn đối với nàng.

“Thật sao? Ngươi… Sẽ không hại ta sao?”

Vân Chi nhếch môi: “Đương nhiên là không. Ta làm sao có thể hại ngươi chứ?”

Ta chỉ đem những đau khổ trước kia nhận được trả lại toàn bộ cho ngươi.

***

Trưởng lão Giáo Huấn đường chỉ có thể nhìn thấy hai người đang nói chuyện với nhau, nhưng hoàn toàn không thể nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện của hai người.

Những câu chữ kia giống như bị bịt kín một tầng cách âm trận, mặc kệ làm như thế nào, đều nghe không được nửa âm tiết.

Ngay cả Vân Nhược Vi cách Vân Chi gần nhất cũng là như thế.

Mắt thấy thời gian trôi qua từng giờ, hai người rốt cục tán gẫu xong.

Vân Chi nâng thiếu nữ trước mắt dậy, đôi mắt màu trà nhìn thẳng về phía Khương Ngọc Trạch: “Khương sư huynh, chuyện của ta và Hề Nhu đạo hữu, nên phán như thế nào đây?”

Khương Ngọc Trạch gật đầu, hắn nhìn về phía các vị trưởng lão, dò hỏi: “Nếu thân phận của Vân sư muội đã được xác nhận không thể nghi ngờ, vậy các vị trưởng lão còn có ý kiến hoặc là đề nghị gì không?”

Liễu trưởng lão lắc đầu: “Không có.”

Trưởng lão của Đệ Nhị Phong Hạ Quân lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán, nói: “Không có, môn quy tông môn nói như thế nào thì làm như thế đó.”

Các trưởng lão phía sau nhao nhao biểu lộ lập trường, chỉ có Thạch trưởng lão và Thanh Huyền chân nhân vẫn duy trì im miệng không nói.

“Khụ khụ, Thanh Huyền trưởng lão, ngài không thể hiện thái độ sao?”

Thanh Huyền chân nhân nhấp một ngụm trà nóng, nhìn về phía Thạch trưởng lão, nói: “Lão Thạch, ngươi thấy thế nào?”

Thạch trưởng lão trầm mặc hồi lâu, nói: “Ta cho rằng, Đường Hề Nhu ác ý vu oan đồng môn, cũng có thể bị trừng phạt. Đồng thời, ta cũng nên lãnh phạt.”

Hắn đặt chén trà xuống, đứng lên, hướng Thanh Huyền chân nhân chắp tay nói: “Ban đầu là ta không có khảo hạch gia tăng, mới có thể để cho đệ tử này bước vào tông môn. Ta ở chỗ này, nói lời xin lỗi với Thanh Huyền trưởng lão và Vân gia. Từ hôm nay, ta sẽ từ chức vị trưởng lão Đệ Ngũ Phong, về sau sẽ không bao giờ tham dự vào cuộc tuyển chọn đệ tử mới nữa.”

Thạch trưởng lão vẻ mặt nghiêm túc, Vân Minh Diệc ở bên cạnh cũng nghe vậy, không khỏi lên tiếng: “Thạch trưởng lão nói quá lời, lần này ta không phải tới truy cứu. Ta là tới làm chỗ dựa cho tiểu bối nhà chúng ta. Lúc trước ta nghe thấy trong phòng có người nghi ngờ thân phận của Chi Chi nhà ta, cho nên lúc đi vào giọng điệu mới có chút xúc động. Ngươi không cần từ bỏ chức trưởng lão.”

Thanh Huyền chân nhân cũng đặt chén xuống, đứng lên nói: “Đúng vậy, lão Thạch, ngươi không cần thiết làm vậy. Chúng ta ngồi xuống cho thật tốt, nghe Ngọc Trạch bình phán một chút, hắn thuở nhỏ đã răn dạy đường, đọc thuộc lòng giới luật tông môn, chắc hẳn cũng có thể xử lý thỏa đáng.”

Thanh Huyền chân nhân cưỡng ép đè Thạch trưởng lão xuống, hắn liếc mắt nghi ngờ lão giả Vân Chi trước đó, chờ đối phương chột dạ thu hồi tầm mắt, hắn mới ngồi thẳng người, nhìn về phía thanh niên đứng ở bên cạnh vị trí chưởng môn.

“Xin lỗi, Ngọc Trạch phán xét quá chậm, làm trễ nải mấy thời gian.”

Khương Ngọc Trạch ném cho trưởng lão phía dưới một ánh mắt xin lỗi, hắn nhấc bút lên, ở trên quyển sách trong ngực liệt kê mấy hàng chữ.

“Lúc trước Đường sư muội lừa dối trưởng lão tông môn đã từng đề cập qua trừng phạt, hiện tại ta tuyên bố hình phạt nhằm vào nàng để tiến hành trừng phạt. Ngoại trừ tước đoạt thân phận đệ tử, Đường sư muội nên nộp lên năm vạn linh thạch làm tiền phạt, ngoài ra, trước khi bị đuổi ra khỏi cửa, còn phải chịu ba mươi đạo tiên phạt và giam giữ trong thủy lao mười ngày, dùng cái này để chuộc tội.”

Khương Ngọc Trạch chậm rãi nói xong, Đường Hề Nhu ngồi quỳ dưới đất, nàng nghe từ ngữ ôn nhu kiên định kia, nước mắt như trân châu đứt dây rơi xuống.

Nhưng không ai nhìn thấy sự đau khổ của nàng, cũng không ai muốn lên tiếng vì nàng.

Nhiệt độ trong phòng rơi xuống điểm đóng băng, thời điểm không tiếng động.

Thanh Huyền chân nhân thình lình mở miệng: “Chỉ như vậy? Vậy tiểu đồ đệ nhà chúng ta vô duyên vô cớ bị ngươi kéo tới, không cần bồi thường sao?”

Khương Ngọc Trạch dừng lại: “Chuyện này…”

Hắn có chút khó xử nhìn về phía phụ thân nhà mình, nhưng người sau lại phất phất tay, vẻ mặt đau lòng nói: “Bồi!”

“Chờ hội nghị kết thúc, ta sẽ dẫn Vân Chi đi chọn!”
« Chương TrướcChương Tiếp »