Sảnh hội nghị Giáo Huấn đường lặng ngắt như tờ.
Chúng trưởng lão ngầm hiểu lẫn nhau uống nước trà, chỉ có Thanh Huyền chân nhân vui vẻ nhìn ngọc bài truyền tin trong tay.
Khương chưởng môn nhìn bộ dáng Thanh Huyền chân nhân không chút hoảng hốt, nhất thời có chút thiếu kiên nhẫn: “Không phải, đồ đệ của ngươi bị tố cáo, sao ngươi không có chút sốt ruột nào vậy?”
Mí mắt Thanh Huyền chân nhân cũng không nhấc lên: “Gấp gáp, có cái gì phải gấp gáp? Cô nương kia nói cũng không phải thật, ta sợ cái gì?”
Khương chưởng môn cuống lên: “Ngươi chắc chứ? Đệ tử bên trong có nói Vân Chi là muội muội ruột của nàng. Nếu như Vân Chi không mở được pháp bảo gia truyền của Vân gia, chẳng phải là đúng với đệ tử đó nói sao?”
Thanh Huyền chân nhân nghe vậy, không nhịn được liếc hắn một cái: “Ngươi đem lòng đặt ở trong bụng đi, ta nói đều là thật. Vậy ngươi nói cho ta biết, nếu nha đầu bên trong nói dối thì nên làm cái gì? Theo ta được biết, đây không phải là lần đầu tiên nàng làm như vậy rồi chứ? Lúc trước nàng mượn đồ của người khác vào Vấn Kiếm tông chúng ta, hiện tại mình bị vạch trần, còn muốn kéo đệ tử nhà ta xuống nước. Ngươi nói xem, nếu hôm nay ta ra ngoài vân du, có phải các ngươi sẽ nghe lời nàng, đuổi Vân Chi ra ngoài thật không? Đến lúc đó một đám trưởng lão bị tiểu cô nương Luyện Khí kỳ kia đùa nghịch xoay vòng vòng, nếu truyền ra ngoài…”
Thanh Huyền chân nhân còn chưa nói hết lời, hắn ý vị thâm trường nhìn phương hướng nội thất, lại thu tầm mắt lại, tiếp tục xem ngọc bài truyền tin.
Khương chưởng môn nghe hắn nói, theo bản năng muốn phủ nhận.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Khương chưởng môn lại cảm thấy hắn nói có chút đạo lý.
Cũng đúng.
Nói ra thì nếu không có Thanh Huyền chân nhân và Nhược Vi, sau khi được tiểu cô nương kia nói chắc chắn một phen, trưởng lão của Đệ Thập Phong đỏ mắt sẽ mượn thế này đuổi Vân Chi ra ngoài.
Có ít người mình không chiếm được, cũng không muốn để cho người khác chiếm được.
Khương chưởng môn thở dài.
Thôi, hắn không cần quan tâm, yên tĩnh chờ Vân Chi tới.
Khương chưởng môn uống xong trà nóng trong chén, lại giơ tay lên, làm một cái thủ thế với Khương Ngọc Trạch bên cạnh.
Khương Ngọc Trạch ngầm hiểu, rót đầy chén trà trước mặt Khương trưởng lão.
Sau ba chén trà, Vân Nhược Vi dẫn Vân Chi khoan thai đi vào.
“Các vị trưởng lão, đã lâu không gặp.”
Vân Nhược Vi đẩy cửa vào, nàng vai đeo trường kiếm, trang phục màu mực trên người phác họa thân hình nàng, càng làm nổi bật tư thế oai hùng hiên ngang.
Tất cả trưởng lão đều nhìn sang.
Chỉ thấy Vân Nhược Vi nghiêng người, nhẹ giọng dặn dò: “Vân Chi, vấn an các vị trưởng lão.”
Tiểu cô nương vốn trốn ở sau lưng Vân Nhược Vi lại thoải mái đứng dậy.
Nàng cúi đầu chào các trưởng lão, cao giọng chào: “Các vị trưởng lão Vạn An.”
Cách Vân Chi gần nhất là một vị nữ trưởng lão phong thái yểu điệu, nàng gật đầu, nhoẻn miệng cười nói: “Đã sớm nghe nói Nhược Vi dẫn theo tiểu muội muội xinh đẹp thông minh đến Vấn Kiếm Tông chúng ta, hôm nay xem ra quả nhiên bọn họ nói không sai. Ngươi là Vân Chi? Vào tông môn có thoải mái không, sao không tới Đệ Bát Phong chơi?”
Vân Chi nghe lời nữ nhân nói, đáy lòng liền cho ra thân phận của nàng.
Chắc hẳn vị này chính là phó phong chủ của Đệ Bát Phong.
Nàng lại hướng về phía Liễu trưởng lão vái chào, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Làm phiền Liễu trưởng lão nhớ mong, Vân Chi ở tông môn tất cả đều tốt. Lúc trước Vân Chi bận tu luyện, khi nào rảnh Vân Chi sẽ tới Đệ Bát Phong bái phỏng.”
Đáy mắt Liễu trưởng lão xẹt qua một tia thưởng thức, nói: “Vậy ta sẽ chờ ngươi.”
Khương chưởng môn nhìn Liễu trưởng lão trò chuyện với nhau thật vui vẻ, chờ đợi một lát mới thanh giọng, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
“Vân Chi nha đầu, ngươi đến trước đi. Ta có chuyện quan trọng hỏi ngươi.”
Khương chưởng môn vẫy vẫy tay với nàng, lại nghiêng đầu, liếc mắt nhìn thanh niên bên cạnh.
“Ngọc Trạch, ngươi mang tên đệ tử họ Đường kia ra đây.”
Vân Chi hiếm khi thấy có chút khẩn trương.
Cho nên, rốt cuộc là chuyện gì?
Nàng ngẩng đầu nhìn Vân Nhược Vi trước mắt, nhưng nàng lại cười ôn hòa, nàng giơ tay lên, xoa xoa đầu Vân Chi, nói: “Không sao, đi đi, tỷ tỷ ở đây.”
Là tỷ tỷ.
Không phải sư tỷ.
Trưởng lão tai nghe liền nghi ngờ nhìn về phía hai người.
Vân Nhược Vi nhàn nhạt giương mắt, tầm mắt lướt qua người vị trưởng lão kia.
Người sau bị ánh mắt này của Vân Nhược Vi nhìn có chút không được tự nhiên, hắn sờ lên mũi, nghiêng đầu đi.
Vân Chi cũng nhận ra mạch nước ngầm trong đó đang cuộn trào, nàng siết chặt tay, sau đó ngẩng mặt lên cười tươi với Vân Nhược Vi, nhỏ giọng nói: “Vậy… sư tỷ, ta đi qua rồi.”
“Đi đi.”
Vân Chi chậm rãi đi đến bên cạnh Khương chưởng môn.
Lúc này cửa phòng trong vừa vặn mở ra, một giọng nữ bén nhọn mang theo vài phần kinh hỉ từ trong đó truyền ra ——
“Khương sư huynh, ngươi bắt cả Vân Chi lại rồi phải không?”
“Để nàng vào, mau để nàng vào theo ta!”
Vân Chi không khỏi ngẩn ra.
Đạo thanh âm này, nàng đến chết cũng sẽ không quên.
Là Đường Hề Nhu.
“Ta nói rồi, Vân Chi không họ Vân, nàng vốn theo ta họ Đường, chúng ta là tỷ muội cùng nhau lớn lên, chúng ta đều đến từ trấn Lâm Tiên. Sư huynh, có phải trưởng lão bên ngoài đều nhận ra diện mục thật của nàng không? Nàng sẽ bị trục xuất khỏi sư môn sao?”
Âm thanh hắc ám cùng giọt nước trong nội thất đã sớm đem lý trí của Đường Hề Nhu bao phủ.
Từ nhỏ nàng đã thuận buồm xuôi gió nào có bị loại ủy khuất này, nàng hỏi đi hỏi lại hết lần này tới lần khác, giọng điệu gần như bệnh hoạn.
Khương Ngọc Trạch nhìn ngữ khí điên cuồng của nàng ta, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.
“Đường sư muội, muội bình tĩnh một chút. Hiện tại ta muốn dẫn ngươi ra ngoài. Xin ngươi chú ý ngôn từ.”
Giọng nói của Khương Ngọc Trạch tuy lạnh lùng, nhưng luôn mang theo vài phần xa cách khó phát giác.
Vân Chi nghe nội thất truyền ra, rốt cuộc cũng hiểu rõ mục đích chuyến đi này.
Là Đường Hề Nhu tố cáo chính mình?
Vân Chi hơi thất thần, nàng quay đầu nhìn Vân Nhược Vi đứng ở cửa.
Ánh sáng trong phòng chính lờ mờ, cách một khoảng, Vân Chi vẫn thấy được sự trầm ổn và bình tĩnh trong mắt Vân Nhược Vi.
“Không cần sợ, sư tỷ bảo bọc ngươi.”
Một đạo mật âm mang theo ý cười truyền vào trong tai, Vân Chi nghe, khẩn trương trong lòng hòa tan mấy phần.
Cảm giác chua xót tràn ngập trong lòng, nàng nhìn thoáng qua sư tỷ, tâm tình có chút phức tạp.
Hình như nàng được sư tỷ bảo vệ rất tốt.
Nếu không phải Vân Chi không mất trí nhớ, nàng thật sự sẽ cho rằng sư tỷ xinh đẹp dịu dàng kia là người thân nhất của mình.
Vân Chi hít sâu một hơi, nàng sửa sang lại cảm xúc, đáy mắt hiện lên một tia kiên định.
Không sợ.
Nàng không còn là Đường Vân Chi không nơi nương tựa, mặc người chém gϊếŧ như trước kia nữa.
Trong phòng huấn thị lớn, giọng thiếu nữ lanh lảnh vang vọng, Vân Chi đứng tại chỗ, nghe tiếng bước chân tới gần, chậm rãi xoay người.
“Hề Nhu đạo hữu? Ngươi… Sao lại ở chỗ này?”
Thiếu nữ kinh ngạc mở miệng, tầm mắt nàng dời xuống, nhìn về phía xiềng xích trên cổ tay Đường Hề Nhu, trong giọng nói có vài phần đồng tình.
Đường Hề Nhu trông thấy sự thân thiết trong mắt người tới, nụ cười lạnh bên môi bỗng nhiên ngưng lại.
Đợi đã… Vân Chi không phải nên làm ra vẻ mặt hoảng sợ sao?
Vì sao ánh mắt của nàng, tựa như đang nhìn chó hoang ven đường vậy?