“Đợi một chút! Ngươi vừa mới nói, là Đông Huyền Ngọc?”
Huyền Thiên ngạc nhiên mở miệng, lúc này hắn hận không thể từ trong bí cảnh chui ra, lôi kéo Vô Danh hỏi thăm một hồi.
Vô Danh nghi hoặc: “Đúng vậy, làm sao vậy? Ngươi đừng nói với ta, ngươi chính là Ngọc Linh của Đông Huyền Ngọc.”
Huyền Thiên ung dung nói: “Như thế nào, ta không xứng à?”
Đôi mắt đen của Vô Danh trợn tròn, nó nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, Đông Huyền Ngọc quá hiếm có. Ta còn chưa thấy qua mấy khối.”
Ở cố hương của nó, Đông Huyền Ngọc thập phần hiếm thấy.
Có thể tìm được một khối Đông Huyền Ngọc có chất lượng tốt, hơn nữa cực kỳ có linh tính, lại càng gian nan.
Huyền Thiên vò đầu: “Ta cũng không biết, bất quá ta sống mấy trăm năm, còn chưa thấy qua đồng loại.”
Vô Danh nói: “Vậy chẳng phải sao.”
“Đông Huyền Ngọc tuy rằng chỉ là linh ngọc, nhưng tác dụng của nó rất nhiều. Nó không chỉ có thể tẩm bổ linh hồn, còn có thể dung nạp vô số sinh linh.”
“Đương nhiên, nếu muốn Đông Huyền Ngọc dung nạp sinh mệnh, còn cần dựa vào lực lượng ngoại giới. Nếu có trận pháp sư lợi hại cùng khế ước, nói không chừng có thể ở bên trong tạo ra thế ngoại đào nguyên vượt quá tưởng tượng. Nhưng theo ta được biết, nơi này của các ngươi không có trận pháp sư lợi hại như vậy.”
Ý thức Huyền Thiên theo phụ họa, nhưng nghe thấy nửa câu sau của Vô Danh, lập tức phản ứng lại: “Ngươi nói cái này thì ta không đồng ý.”
Vô Danh nhíu mày: “Vì sao? Nhưng ta nói vốn là lời nói thật.”
Huyền Thiên phá lệ không có tiếp lời.
Vân Chi nhận thấy Huyền Thiên sa sút, không khỏi chen vào nói: “Ai nói không có trận pháp sư rất lợi hại? Chủ nhân trước của Huyền Thiên cũng rất lợi hại. Ngươi vừa mới nói thế ngoại đào nguyên, bên trong Đông Huyền Ngọc có.”
Trước mắt đến lượt Vô Danh chấn kinh.
“Làm sao có thể? Phải biết sáng tạo bí cảnh rất khó…”
Vân Chi không nhanh không chậm móc ngọc thạch giấu trong túi giới tử ra.
Đã cách mấy tháng, Đông Huyền Ngọc cùng lúc trước bộ dáng không giống nhau.
Được linh lực của Vân Chi tẩm bổ, Đông Huyền Ngọc càng thêm óng ánh, được ánh trăng chiếu rọi, lại có thêm vài phần cảm giác băng nhu.
Vô Danh cúi đầu nhìn, lại bị khối Đông Huyền Ngọc óng ánh xinh đẹp này làm cho kinh diễm.
Nhưng, thứ khiến Vô Danh cảm khái không chỉ là bề ngoài của nó, mà còn có linh lực nồng đậm ẩn chứa bên trong Đông Huyền Ngọc.
Không cần thăm dò, Vô Danh cũng có thể nhìn ra huyền bí bên trong.
Vô Danh nhận sai nhanh chóng: “Xin lỗi, là ta kiến thức hạn hẹp. Khối Đông Huyền Ngọc này thật xinh đẹp, bất quá… Trong này có bí cảnh sao?”
Vô Danh tán thưởng nói, hắn dừng lại vài giây, lại ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên: “Tiểu chủ nhân, ngươi có thể thả ta vào xem một chút không?”
Không đợi Vân Chi trả lời, Huyền Thiên liền dẫn đầu nói ra: “Không được!”
Vô Danh vô tội chớp mắt, hiếu kỳ nói: “Vì sao?”
Huyền Thiên tuy rằng cảm tạ Vô Danh mới giải thích nghi hoặc cho bọn họ, nhưng vẫn có chút bài xích khí tức trên người Vô Danh.
“Lực lượng của ta và ngươi bài xích nhau, nếu ngươi tiến vào sẽ làm nhiễu loạn cân bằng của bí cảnh.”
Huyền Thiên nghiêm trang mở miệng, Vô Danh vừa nghe, nói một tiếng “Keo kiệt”.
Hắn bĩu môi, làm ra một bộ dạng điềm nhiên như không có việc gì, nhẹ nhàng rút Côn Ngô Kiếm về.
Cuối cùng, còn ném ra một câu: “Không đi thì không đi, ai thèm chứ.”
Huyền Thiên nghe vậy, lập tức không vui: “Ta cũng không phải dỗ ngươi, còn muốn nổi giận?”
“Thật đáng ghét.”
Khó trách tính nết Côn Ngô Kiếm to lớn như thế, thì ra tất cả đều là học từ kiếm linh hư hỏng này!
Tức chết đi được!
Nói xong Huyền Thiên cùng Vân Chi nói lời tạm biệt, cũng theo rụt trở về.
Bầu không khí lại ngưng trệ.
Vân Chi nhớ lại dáng vẻ quật cường của hai đứa trẻ không ai để ý tới ai, không khỏi thở dài.
Xem ra, nếu muốn Huyền Thiên hài hòa ở chung với Vô Danh thì thật sự là gánh nặng đường xa.