Chương 111: Giận không dám nói

Tiểu kiếm linh vén ống tay áo Vân Chi, khóc tới đứt từng khúc ruột.

Vân Chi hít sâu một hơi, nàng vươn tay muốn hất văng tiểu tử nửa trong suốt trên tay áo ra, nhưng nghĩ tới bản thân không chạm được vào thực thể của hắn, lại thêm vài phần kiên nhẫn.

“Đừng khóc, ta nói với ngươi xin lỗi nha. Ta không phải cố ý. Chỉ có điều, ta cũng không nói sai nha, ngươi lúc đầu quả thật không dễ nhìn lắm.”

Tiểu Kiếm Linh sửng sốt một giây.

Hắn không thể tin ngẩng đầu, nước mắt còn đọng trên lông mi.

Trên đời này lại có tiểu cô nương ý chí sắt đá như vậy!

Nàng vậy mà không dỗ dành mình!

Nhưng… trước kia hắn rõ ràng nghe nói, tiểu cô nương Nhân tộc là thiện lương nhất.

“Ngươi tên là gì?” Vân Chi nghe nó ngừng khóc, sự luống cuống trong lòng biến mất vài phần, nàng dừng lại vài giây, lại nói: “Hay là, ngươi giống tên của thần kiếm?”

Tiểu kiếm linh bị ngắt lời như vậy, cũng quên khóc, hắn sửng sốt chốc lát, nhỏ giọng nói: “Ta có tên của mình. Ta gọi Vô Danh.”

Vân Chi nghe, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc: “Vô Danh?”

Cái tên này thật mới mẻ.

“Đây là tên ngươi tự đặt sao?”

Vô Danh lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”

“Ta là kiếm linh của thượng cổ thần kiếm, kiếm sinh ta sinh, tên của ta là do người đúc ra lấy. Ta sinh ra là vì thủ hộ Côn Ngô Kiếm.”

Vân Chi nghe vậy, không khỏi sinh ra mấy phần hiếu kỳ: “Cho nên trận pháp ẩn trên Côn Ngô kiếm kia là do ngươi làm?”

Vô Danh lau nước mắt treo trên lông mi, có chút ngượng ngùng gật đầu: “Đúng vậy. Mặc dù có chút sứt sẹo, nhưng bình thường cũng có thể lừa gạt được. Nhưng ta không ngờ, trận pháp kia vô dụng đối với ngươi.”

Mặc dù Vô Danh ở trong Côn Ngô Kiếm đã lâu, nhưng hắn có đọc lướt qua một số kiến thức cơ bản.

Mấy vạn năm trước, hắn từng ở bên cạnh chủ nhân cũ xem qua rất nhiều sách cổ.

Thậm chí, chủ nhân trước vì thỏa mãn hắn, còn phong tồn rất nhiều công pháp trong thức hải của hắn.

Về sau chủ nhân trước đã vẫn lạc, hắn hôn mê hồi lâu, những công pháp kia cũng bị hắn ném ra sau ót.

Khi tỉnh lại, hắn đã đi tới một nơi không quen biết.

Trăm ngàn năm qua, hắn chưa từng gặp được một chủ nhân hợp nhãn duyên.

Trong những tu sĩ đến Lăng Tiêu kiếm trủng, chỉ có một số nhỏ người có thể nhìn thấy nó. Mà trong đám người có thể thấy được mình, người có duyên với hắn đã ít lại càng thêm ít.

Hắn nhớ lại vài thập niên trước, có một thiếu nữ rất lợi hại tuyên bố muốn gỡ hắn xuống.

Nhưng khí tức trên người thiếu nữ kia lại tương xích với hắn, cho dù bản thân Côn Ngô Kiếm có chút cộng minh với nàng, nhưng Vô Danh vẫn không muốn khế ước với nàng.

Vô Danh nghĩ đến đây, không khỏi lại nhìn thoáng qua Vân Chi.

Tuy trí nhớ của hắn không tốt, nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy chủ nhân mới của mình lại có chút giống với thiếu nữ kia.

Không chỉ có như thế, hắn thậm chí cảm thấy, tiểu cô nương này cùng chủ nhân trước đây của hắn cũng có chút tương tự.

Kỳ quái, chẳng lẽ là mình ngủ say quá lâu, có chút không nhận ra?

Hơn nữa, chủ nhân trước là sự tồn tại mà chúng tiên nhân đều phải ngưỡng vọng.

Tiểu chủ nhân trước mắt chỉ là một tu sĩ Nhân tộc thiên phú xuất chúng.

Tuy tương lai nàng cũng có thể phi thăng, nhưng Vô Danh vẫn không muốn liên tưởng hai người với nhau.

Thậm chí… Đáy lòng Vô danh còn có chút không phục.

Hắn yểm hộ lâu như vậy, lại vẫn bị một tu sĩ Nhân tộc khế ước.

Quan trọng nhất là, hắn hoàn toàn không có cách nào phản kháng.

Ngay cả thần lực trong Côn Ngô Kiếm cũng đang không ngừng chạy về phía tiểu chủ nhân.

Hu hu, thật sự là Kiếm Linh ủy khuất chết.

Vô Danh càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất.

Vân Chi nhìn biểu cảm không tình nguyện của hắn, không nhịn được nhướng mày, cong ngón tay búng về phía hắn.

Vô Danh vốn tưởng rằng lần bắn này sẽ không rơi xuống người mình, nhưng đầu ngón tay thiếu nữ vừa thu hồi, một cỗ lực lượng vô hình liền rẽ ngoặt, “bốp” một cái, vỗ vào trên mông của nó.

Vô Danh xấu hổ giận dữ trừng to mắt: “Ngươi ngươi ngươi…”

Vân Chi chớp mắt, giả vờ vô tội nói: “Ta làm sao?”

Vô Danh ngậm nước mắt, xấu hổ mở miệng: “Ngươi bắt nạt ta.”

Mắt thấy nước mắt sắp rơi xuống, Vân Chi nheo mắt lại, trong mắt trà trong veo toát ra một tia uy hϊếp: “Không được khóc nha. Nếu không ta sẽ…”

Vân Chi ý ám chỉ nhìn về phía nước sông dưới linh kiếm không còn bình tĩnh nữa.

Có lẽ là bởi vì địa thế phía trước chênh lệch quá lớn, phía dưới lại nhiều ra một thác nước mãnh liệt.

Nước sông chảy xuống, bắn lên từng đóa bọt nước.

Vô Danh bị dọa đến nơm nớp lo sợ.

Nghĩ đến luồng khí lưu ẩn chứa vài phần lực lượng kia, sự không phục trong đáy lòng Vô danh hoàn toàn biến mất.

Hắn rụt đến chuôi kiếm, nước mắt đều nghẹn trở về.

“Ta không khóc, ngươi đừng ném Côn Ngô Kiếm.”

Vân Chi thấy thế, đôi mắt cong cong, bên môi câu lên một nụ cười vô hại.

“Thế mới ngoan chứ.”

Nàng đưa tay đặt lên đầu Vô Danh.

Vân Chi vốn chỉ muốn trấn an, nhưng lần này lại mò tới cái đầu lông xù của Vô danh.

Vân Chi không khỏi cúi đầu.

Chỉ thấy Tiểu Kiếm Linh kia đầu tóc rối bù mấy phần, tội nghiệp nằm sấp trên chuôi kiếm.

Hắn mở to mắt nhìn Vân Chi, trên mặt giống như viết năm chữ lớn ——

Giận mà không dám nói.