Chương 110: Kiếm Linh

Trên đường về nhanh hơn rất nhiều so với trước đó.

Vân Chi ngồi trên Thu Thủy kiếm, hết sức chăm chú nghiên cứu Côn Ngô kiếm trong tay.

Kỳ quái.

Từ khi nàng đạt được Côn Ngô kiếm, đạo thanh âm tương tự với a nương kia giống như biến mất.

Bất luận Vân Chi loay hoay Côn Ngô kiếm thế nào, giọng nói đó vẫn không phát ra.

Chẳng lẽ, thanh âm trong Lăng Tiêu Kiếm Trủng kia chỉ là thần thức của a nương trước đây lưu lại?

Nói như vậy, cũng không thích hợp.

Vân Chi nhớ tới lời Tô Tuyển nói về Vãng Sinh Linh, lại phủ định suy nghĩ của mình.

Nếu như trên thế giới này thật sự có sinh linh tồn tại, vậy đạo thanh âm lúc trước kia, cũng không chỉ là thần thức đơn giản như vậy.

Hơn nữa, lúc trước con hồ ly Đông Quan thành kia cũng giống như là trong lời nói có ẩn ý.

Vân Chi càng nghĩ càng cảm thấy lời Tô Tuyển đáng tin.

Xem ra trước khi đi thi đấu thí luyện kiếm tu, nàng còn phải tìm Tô Tuyển hỏi một chút.

Vân Chi thu hồi suy nghĩ, lại tập trung sự chú ý của mình vào Côn Ngô Kiếm trong ngực.

Trước mắt ra khỏi kiếm trủng, Côn Ngô Kiếm dường như an tĩnh hơn không ít.

Nó nằm yên lặng trong lòng Vân Chi, mặc cho nàng nghịch ngợm.

“Côn Ngô à Côn Ngô, đều nói ngươi là một thanh thượng cổ thần kiếm, sao ta không cảm thụ được?”

Vân Chi chỉ cảm thấy sau khi rút kiếm này ra, linh lực trong cơ thể hùng hậu hơn một chút, trừ cái đó ra thì không có cảm giác gì khác.

“Ngươi cũng không đặc biệt lắm đâu.” Vân Chi cúi đầu nhìn Thu Thủy Kiếm dưới chân, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hình như Thu Thủy Kiếm của ta đẹp hơn một chút. Có phải ngươi hơi đen rồi không.”

Vân Chi nhíu mày, nghiêm túc mở miệng.

Côn Ngô kiếm như nghe thấy lời Vân Chi nói, nó kháng nghị lắc lư hai cái, lại liều mạng chui vào lòng Vân Chi.

Côn Ngô Kiếm rộng hơn Thu Thủy Kiếm rất nhiều, trước mắt cứ thế không có kết cấu, Vân Chi lại có chút không ôm được.

Được lắm.

Vừa yên tĩnh một hồi, Vân Chi đã quên mất tính nết của nó.

Đừng đυ.ng, đừng đυ.ng, ta không nói còn không được sao?

Côn Ngô Kiếm nhất quyết không tha.

Vân Chi nhìn dòng sông xanh biếc phía dưới linh kiếm, phồng má uy hϊếp: “Đυ.ng nữa, ta ném ngươi xuống sông! Linh thú trong sông kia có rất nhiều, mặc dù ngươi là Thượng Cổ Thần Kiếm, nhưng rơi xuống vẫn sẽ bị những con rắn nhỏ, cá nhỏ, trai non vây quanh gặm. Tuy thần lực của ngươi mênh mông cuồn cuộn, nhưng trước khi ra khỏi vỏ, chính ngươi không thể phóng thích thần lực.”

Vân Chi nheo mắt lại, ý đe dọa trong giọng nói càng nồng đậm.

Côn Ngô Kiếm lực độ giãy dụa trì hoãn vài phần.

Xem ra nó thật sự nghe hiểu.

Vân Chi hiểu rõ, nàng ôm kiếm, xoa xoa hai cái với vẻ trấn an: “Ai cũng nói ngươi lợi hại, để ta xem ngươi có nói gì không.”

Trong truyền thuyết kiếm trung có thể dục linh.

Thu Thủy Kiếm của nàng đã có linh tính như thế, vậy trong Côn Ngô Kiếm có phải đã sinh ra Kiếm Linh rồi không?

Côn Ngô Kiếm không chấn động chút nào.

Nó vẫn ủi ủi vào trong lòng Vân Chi, chuôi kiếm ấm áp vuốt ve ngón tay Vân Chi, như đang chờ mong điều gì.

Vân Chi không hiểu.

Nàng quan sát một hồi lâu, sau đó mới nhớ tới phương pháp thành lập liên hệ với Huyền Thiên trước đó.

Lúc trước nàng là bởi vì thụ thương chảy máu, mới có thể trong lúc vô tình mở ra linh thạch a nương lưu lại.

Chẳng lẽ thanh kiếm trong ngực nàng cũng cần nhỏ máu nhận chủ?

Nhưng… trước đó Thu Thủy Kiếm cũng không có loại đãi ngộ này.

Vân Chi tuy nghi hoặc, nhưng vẫn rút Côn Ngô kiếm ra, sau đó cắn ngón tay, nặn ra một chút máu đỏ tươi ấm áp.

Máu tươi tí tách rơi xuống thân kiếm, trong nháy mắt, máu trên thân kiếm đã bị Côn Ngô uống sạch sẽ.

Nó lắc lư hai cái, chuôi kiếm nhiều thêm vài phần ánh sáng.

Vân Chi cảm thấy thần kỳ.

Vậy mà lại có tác dụng?

Chỉ là, nó sao lại giống như không có uống no…

Là chưa đủ sao?

Vân Chi thấy nó ngoan ngoãn hơn rất nhiều, dứt khoát mượn lưỡi kiếm, rạch lớn vết thương trên ngón tay.

Lại một dòng máu chảy ra, theo đầu ngón tay tí tách rơi xuống.

Côn Ngô Kiếm ừng ực ừng ực uống lên.

Vân Chi nghe thấy tiếng vang rất nhỏ kia, đột nhiên cảm thấy có chút quái dị.

Sao có chút là lạ?

Lại còn có âm thanh sao?

Vân Chi thất thần, hoàn toàn không chú ý tới biến hóa của Côn Ngô Kiếm.

Máu ở đầu ngón tay nàng chậm rãi chảy xuống, đột nhiên Vân Chi cảm thấy một cơn đau đớn sắc bén truyền đến từ lòng bàn tay.

Nàng cúi đầu, lại phát hiện Côn Ngô Kiếm dán lên.

Nó tham lam hấp thu máu trên ngón tay Vân Chi, màu mực trên người từng chút sáng lên.

Thân kiếm vốn ảm đạm như được rót linh hồn vào, ngay cả chuôi kiếm cũng phủ lên một tầng quang huy đẹp đẽ lạnh thấu xương.

Vân Chi rũ mắt nhìn Côn Ngô Kiếm biến hóa, ngay cả đau đớn trong tay cũng ném ra sau đầu.

“Ngươi… Ngươi đây là không đủ uống sao?”

Vân Chi kinh ngạc lên tiếng.

Nàng vốn tưởng rằng Côn Ngô Kiếm sẽ còn chấn động để hồi phục như trước, nhưng nàng không nghĩ tới chính là, trên thân kiếm vừa lên quang huy, một tiểu nhân hơi mờ liền từ chuôi kiếm phí sức chui ra.

“Ta uống đủ rồi! Ta cũng không phải là heo nhỏ, sao lại không đủ uống.”

Người tí hon kéo thân thể trong suốt, leo lên ngón tay mảnh khảnh của Vân Chi.

Lúc đó Côn Ngô kiếm vừa vặn buông ra, tiểu nhân ghé vào ngón trỏ bị Vân Chi cắt, chậm rãi sờ hai cái.

Một luồng hơi ấm nhàn nhạt xẹt qua, khi nhìn lại ngón trỏ, vết thương phía trên vậy mà đã khép lại.

“Ngươi là kiếm linh của Côn Ngô Kiếm?”

Vạn vật hữu linh.

Ngọc khí thượng hạng còn có thể sinh ra linh thể, như vậy linh kiếm thượng hạng cũng được.

Chỉ có điều, thời gian linh kiếm dựng dục linh thể dường như dài hơn rất nhiều.

Trước mắt, Tu Chân giới còn không có mấy thanh linh kiếm có thể sinh ra kiếm linh.

Nhưng, Côn Ngô Kiếm này không giống.

Nó là thần kiếm.

Linh kiếm rất nhiều, nhưng thần kiếm thì chỉ có một thanh Côn Ngô kiếm.

“Không ngờ ngươi lại thông minh như vậy. Trước đó thật sự là ta xem thường ngươi.”

Tiểu kiếm linh quơ quơ đầu, thân thể hơi mờ lại bay lên.

Vân Chi giơ tay bắt lấy, nhưng lại sờ vào khoảng không.

“Ngươi không sờ được ta.”

Kiếm linh nhỏ chống nạnh, nó bay tới bả vai Vân Chi, tựa hồ nhớ tới cái gì, quai hàm phồng lên, ngữ khí có chút khó chịu: “Ngươi rõ ràng là một cô nương, sao nói chuyện lại không dễ nghe như vậy?” “Ta rõ ràng là trường kiếm màu đen rất đẹp, vì sao ngươi lại nói ta đen? Từ xưa đến nay, ta chỉ nghe người khác khen ta đẹp, khen ta lợi hại. Ngươi nói ta xấu thì thôi đi, lại còn nói ta xấu nhiều lần như vậy! Ngươi cũng quá xấu xa rồi! Nếu không phải ngươi rút ta ra, ta mới không muốn nhận ngươi làm chủ nhân. Nói rất nhiều lần coi như xong, lúc ta kháng nghị, ngươi lại còn muốn đem ta ném vào trong sông! Ngươi so sánh ta với thanh linh kiếm bình thường này coi như xong, ngươi còn muốn khi dễ ta một thanh kiếm! Ngươi quá hung ác!”

Tiểu gia hỏa càng nói càng ủy khuất, vậy mà ô ô khóc lên.

Vân Chi hít sâu một hơi.

Cái này… Phải dỗ dành như thế nào đây?