Chương 11: Chết đi sống lại

Vân Chi ở trong tiểu viện tĩnh dưỡng suốt một ngày, sáng sớm ngày thứ ba, Vân Nhược Vi rốt cuộc khoan thai tới chậm.

Nàng vừa bước vào trong phòng, liền thấy Vân Chi đang luyện kiếm đứng dưới tàng cây.

Thiếu nữ dáng người trong trẻo, lưng thẳng tắp, đạo bào có chút rộng thùng thình bị nàng mặc ra vài phần tiên phong đạo cốt ý vị.

Chỉ có điều, khác với ngày xưa chính là, khí tức trên người nàng giống như đã xảy ra biến hóa.

“Tiểu Vân Chi, ngươi tấn thăng rồi?” Vân Nhược Vi nhíu mày, có chút kinh hỉ mở miệng.

Nàng không ngờ đêm đó thoi thóp, đáng thương như một con thỏ nhỏ, lại cho nàng kinh hỉ lớn như thế.

Vân Chi nghe thấy tiếng Vân Nhược Vi, vội vàng thu kiếm, quay đầu nhìn lại.

Nàng có chút ngượng ngùng nhẹ gật đầu, nâng mắt vấn an: “Sư tỷ, sao ngươi tới sớm như vậy?”

Vân Nhược Vi cười vang: “Ta nghe Tiểu Tứ nói hôm qua ngươi một ngày không ra ngoài, muốn hôm nay tới sớm một chút, dẫn ngươi đi thiện đường ăn chút gì đó.”

“Đúng rồi, sao ngươi không mặc y phục ta chuẩn bị cho ngươi?”

Đạo bào trên người Vân Chi còn là bộ đồ đệ tử khi nàng tới được phát cho Đệ Thập Phong.

Lúc đó quần áo của nàng nhiều, liền nhét ở dưới tủ quần áo không mặc.

Không nghĩ tới còn bị tiểu nha đầu này tìm ra.

Vân Chi cầm lấy vạt áo, khóe môi nhếch lên cười ngọt ngào: “Đạo bào này rất tiện lợi.”

Những chiếc váy đó quá mức hoa mỹ, rất dễ làm bẩn.

“Mặc váy cũng không phiền phức, tới tới tới, từ trong mấy món này chọn một cái thay, hôm qua ta trở về Vân gia một chuyến, mẫu thân ta nghe nói ngươi, chuẩn bị cho ngươi mấy cái pháp y mới.”

Vân Chi nhìn động tác nước chảy mây trôi của Vân Nhược Vi, vội vàng lui về phía sau mấy bước.

Nàng vừa định lắc đầu cự tuyệt, Vân Nhược Vi liền vui vẻ kéo nàng về, nhét váy vào tay Vân Chi.

“Ngươi cũng không thể cự tuyệt, mẫu thân nói, nếu ngươi không mặc, lần sau sẽ không để cho ta vào cửa nhà nữa.”

Vân Nhược Vi thuận thế xoa xoa mái tóc trơn nhẵn của tiểu cô nương, nàng nhìn cây trâm trắng trong trên đầu Vân Chi, lập tức hứng thú: “Nào, ta chải tóc cho ngươi.”

Vân Chi từ nhỏ đã được nuôi thả đâu có đãi ngộ nhiệt tình như vậy, thấy từ chối không có hiệu quả, nàng lắc đầu, xoay người bỏ chạy vào trong phòng.

Nhưng là gà con mới Trúc Cơ làm sao so được với đại sư tỷ đã Kết Đan nhiều năm.

Vân Chi còn chưa chạy được mấy bước đã bị Vân Nhược Vi túm cổ áo, xách lên bàn trang điểm trong phòng.

“Sư tỷ cũng đâu có ăn ngươi, ngươi chạy đi đâu?” Vân Nhược Vi chọc chọc khuôn mặt trắng nõn của tiểu cô nương, cười híp mắt nói.

Vân Chi ngồi trên ghế, đôi mắt ướŧ áŧ bị xấu hổ hun đến đỏ bừng, nàng chớp chớp mắt, nhỏ giọng giải thích: “Xin lỗi sư tỷ, muội không quen lắm…”

Sau khi nương qua đời, Vân Chi rất ít khi thân cận với người.

Trong mấy năm ở Đường gia, Vân Chi từ trước đến nay độc lai độc vãng, ngay cả tri kỷ hảo hữu cũng chưa từng có.

Trong cuộc sống của nàng, chỉ có tu luyện và sinh tồn.

“Xin lỗi cái gì, nào, ngẩng đầu lên!” Vân Nhược Vi hiểu rõ tính tình của tiểu cô nương, nàng nhoẻn miệng cười, đưa tay vặn ngang bả vai thiếu nữ, nàng giật cây trâm trên tóc thiếu nữ xuống, từ trên bàn trang điểm cầm lấy một cây lược gỗ đào màu sắc mềm mại.

Vân Chi tóc hơi nhạt, ánh nắng chiếu vào khiến màu da trắng hơn mấy phần.

Vân Nhược Vi cầm tóc mềm của Vân Chi, đầu ngón tay tung bay, chỉ chốc lát đã búi ra một búi tóc xinh đẹp.

Nàng dừng lại một lát, lại lấy từ trong nạp giới ra mấy món trang sức, lần lượt đeo lên cho thiếu nữ.

“Được rồi, tạo hình đã làm xong, đi thay quần áo đi!”

Vân Nhược Vi đưa tay đẩy Vân Chi ra sau bình phong, bản thân xoay người sang chỗ khác, duỗi lưng một cái.

Nửa khắc đồng hồ sau.

Vân Chi nhìn mình trong gương, không hiểu sao lại có chút bất đắc dĩ.

Sư tỷ hình như quá mức quan tâm nàng.

“Ta đã nói, pháp y này rất thích hợp với ngươi.” Vân Nhược Vi ngồi ở một bên, chống cằm, trên khuôn mặt lãnh diễm xẹt qua một tia hài lòng.

Vân Chi xách váy, nhỏ giọng đáp lại: “Có phải hoa lệ quá rồi không?”

Vân Nhược Vi nghe tiểu cô nương nói thầm, không nhịn được nhéo nhéo mặt nàng: “Không có chuyện gì, như vậy rất tốt.”

“Đi thôi, dẫn ngươi đi Đệ Nhất Phong.”

Vân Chi lần này rất thông minh, nàng ta cầm một chiếc khăn che mặt bên cạnh lên, mới tiến lên một bước, kéo tay áo Vân Nhược Vi, ngoan ngoãn đi theo.

Giờ Thìn qua, ánh nắng phía chân trời càng thêm chói mắt.

Một làn khói xanh bay lên từ đỉnh núi thứ nhất, từng tiếng chuông vang lên, nghi thức phân phong bắt đầu.

Giữa sườn núi, đông đảo đệ tử áo vàng đứng trên tảng đá rộng lớn, bọn họ nhìn đệ tử áo xanh đứng trên trường kiếm, đáy mắt hiện lên chờ mong nồng đậm.

Đường Hề Nhu đang ở trong đó.

Nàng vốn cho là mình vừa bước vào tông môn, liền có thể trực tiếp đi vào nội môn, lại không nghĩ rằng sau khi nghỉ ngơi hai ngày liền được thông tri tới nơi đây tham gia nghi thức phân phong.

“Trời ạ, chính là Vân sư tỷ hai mươi ba tuổi đã đi vào Kim Đan, nàng ấy cũng quá đẹp đi!”

“Không biết khi nào chúng ta có thể mặc quần áo đệ tử màu xanh, thật hâm mộ.”

“Ôi chao, các ngươi xem, phía sau Vân sư tỷ có phải đang cất giấu một người hay không?”

Thiếu niên thiếu nữ xung quanh vô cùng hưng phấn, các nàng nhìn lên tiền bối ngự kiếm tự nhiên, trong mắt đều là ước mơ.

Đường Hề Nhu nhíu mày, nàng nghiêng đầu liếc qua nữ đệ tử bên cạnh, đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét cùng ghét bỏ ——

“Chỉ là một ít đệ tử, có cái gì đáng để hâm mộ.” Đường Hề Nhu hất cằm lên, trên khuôn mặt mềm mại xẹt qua một tia trào phúng.

Phải biết rằng, nàng là người mà trưởng lão tự mình đón tới!

Đợi một thời gian nữa, nàng cũng có thể trưởng thành thành đệ tử lợi hại như vậy, thậm chí còn có thể vượt qua bọn họ!

Thiếu nữ búi tóc ở một bên nghe thấy được tiếng phát biểu của Đường Hề Nhu, nàng định nhãn đánh giá Đường Hề Nhu một phen, lập tức châm chọc trở về: “Không hâm mộ các nàng, chẳng lẽ hâm mộ ngươi hay sao?”

“Tạp linh căn, luyện khí tầng ba, tư chất như vậy còn có thể tiến vào Vấn Kiếm Tông, theo ta thấy ngươi là đi cửa sau vào!”

Thiếu nữ búi tóc kép vừa nói ra lời này, cô gái bên trái Đường Hề Nhu cũng nhịn không được cười “phốc phốc”, đi theo phụ họa: “Xảo Xảo nói đúng, nói không chừng người ta đã quyên tiền cho Vấn Kiếm tông đấy.”

“Ta ở cùng nàng hai ngày, sáng nay nàng mới biết được phải tham gia nghi thức phân phong, nếu không phải đi cửa sau, ai có thể chắc chắn mình nhất định có thể tiến vào nội môn Kiếm Tông chứ?”

Mặc dù cô bé mặc quần áo đệ tử màu vàng bình thường, nhưng trâm lưu quang trên đỉnh đầu lại tỏ rõ thân phận không thấp của cô bé này.

Người sáng suốt chỉ cần nhìn qua, tất nhiên có thể phát hiện đây là nữ đệ tử xuất thân danh môn.

“Ngươi! Ngươi ngậm máu phun người!”

Đường Hề Nhu không nghĩ tới đối phương lại không nể mặt như thế, khuôn mặt trắng nõn của nàng đỏ bừng, nhưng lại không nghĩ ra được từ ngữ có lực để phản bác đối phương.

“Vậy ngươi khẩn trương cái gì? Chẳng qua là được trưởng lão đón thôi, có gì mà kiêu ngạo.” Thiếu nữ Lưu Quang trâm liếc nàng ta một cái, rồi lập tức giương mắt nhìn thiếu nữ đứng sau lưng Vân Nhược Vi, “Nhìn thấy chưa, muội muội muội đứng sau Vân sư tỷ phong quang hơn ngươi nhiều.”

“Người ta là đệ tử cuối cùng của Thanh Huyền chân nhân, tuổi còn nhỏ đã đến Trúc Cơ tầng một, so với ngươi, người ta lợi hại hơn nhiều.”

“Làm sao…” Đường Hề Nhu đang muốn phủ nhận, lại không nghĩ rằng thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ——

Thiếu nữ kia mặc hoa y màu vàng sáng, duyên dáng yêu kiều đứng ở phía sau sư tỷ áo xanh.

Dưới ánh mặt trời, da thịt thiếu nữ đẫy đà, mắt như thu thủy. Khi nàng quay đầu nhìn lại, thoáng có tư thái bạch nguyệt quang.

Điều không hoàn mỹ chính là thiếu nữ che mặt, khiến người ta không nhìn rõ dung mạo của nàng.

Con ngươi Đường Hề mềm mại co lại, lông tơ trên người dựng thẳng lên, giọng nói không kìm được run lên: “Tam… Tam muội muội?”

Không phải nàng đã chết rồi sao?!

Sao lại xuất hiện ở đây!