Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần

Chương 107: Sư tỷ bị đoạt xá?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nụ cười của thiếu nữ quá mức xa cách.

Đệ tử nghe nàng nói vậy, không khỏi kinh ngạc.

Ài.

Sư muội là thù dai sao?

Hắn nhớ tới lúc trước bị Vân Chi phát hiện mình nói xấu, trái tim hắn lập tức treo lên.

Sẽ không phải là hắn cũng bị tiểu sư muội nhớ kỹ đấy chứ?

Nhưng hắn chỉ là nghe tin đồn, không phải cố ý a!

Đệ tử đang muốn giải thích cho mình vài câu, nhưng tầm mắt thiếu nữ lại lướt qua hắn, nhìn về phía sau hắn.

“Sư tỷ!”

Vân Chi ôm lấy thanh kiếm, vòng qua bọn họ, chạy về phía hai nữ tử trẻ tuổi đứng ở ngoài cùng.

Tầm mắt của mọi người cũng theo Vân Chi dời về phía sau.

Chỉ thấy tiểu cô nương mặc trang phục đệ tử sáng vàng kia cười rạng rỡ, nàng giơ thanh mặc kiếm trong tay lên, mặt mày cong cong nói: “Đại sư tỷ, Diêu Diêu sư tỷ, các ngươi nhìn xem! Ta tìm được Côn Ngô kiếm rồi!”

Thiếu nữ giọng điệu nhẹ nhàng.

Chỉ là nghe thanh âm của nàng, tâm tình cũng sẽ tốt hơn vài phần.

Thượng Quan Diêu có chút không dám tin dụi dụi con mắt, không xác định nói: “Sặc, thật sự lấy được?”

Nàng vừa rồi còn lo lắng Vân Chi sẽ không tìm được, không nghĩ tới không tới một canh giờ, tiểu cô nương này đã ôm Côn Ngô Kiếm tới.

Khó trách vừa rồi có nhiều người như vậy vây quanh, ai không kinh ngạc?

Thượng Quan Diêu giương mắt, nàng đang muốn khen Vân Chi vài câu, chợt chú ý tới đám đệ tử đang nhìn chằm chằm kia.

Bọn họ nhìn chằm chằm mình như vậy làm gì?

Thượng Quan Diêu cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang cười tươi rói trước mắt, lại ngẩng đầu lên, nhìn đám đệ tử hâm mộ ghen tị kia, rốt cuộc hiểu được ——

Không ngờ bọn họ hâm mộ mình.

Thượng Quan Diêu ngầm hiểu, nàng ta quăng một nụ cười dịu dàng cho đám đệ tử đằng sau, giọng nói cũng cao hơn mấy phần: “Chi Chi của bọn ta lợi hại quá!”

Vân Chi cong mắt, nàng quay đầu nhìn về phía nữ tử lãnh diễm bên cạnh, trong ánh mắt toát ra mấy phần mong đợi.

Vân Nhược Vi nhận thấy ánh mắt của tiểu cô nương, không khỏi cười một tiếng, nàng vươn tay, ngón tay trắng xanh như ngọc phủ lên đầu tiểu cô nương, nhẹ nhàng xoa xoa.

“Sư muội vất vả rồi.”

Trước đó nàng đã chú ý tới hành động của Vân Chi, ban đầu nàng cho rằng tiểu cô nương chỉ đơn thuần là đùa giỡn, cho đến vừa rồi nghe được mấy tiếng kiếm ngân kia, nàng mới giật mình phát hiện, Vân Chi lại thành công.

Vân Nhược Vi không biết nên miêu tả tâm tình của mình như thế nào.

Tiểu sư muội nhà nàng thật giống như được ông trời chiếu cố, nếu không phải nàng biết thân thế của Chi Chi, thật đúng là sẽ cho rằng nàng là khuê nữ của thiên đạo.

Nhưng Vân Nhược Vi rất ngạc nhiên, vẫn rất vui mừng cho Vân Chi.

Nghĩ đến đây, Vân Nhược Vi không nhịn được xoa bóp một chút.

Xem ra, phải đẩy nhanh tiến trình đặc huấn của tiểu sư muội.

Vân Nhược Vi cúi đầu, nàng nhìn đôi mắt trong suốt lại quen thuộc của Vân Chi, ôn nhu nói: “Ngươi hôm nay đã có được Côn Ngô kiếm, thì phải bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Vân Chi không hiểu: “Vì sao?”

Trong đôi mắt lạnh lùng của Vân Nhược Vi tràn ngập ý cười, nàng rũ mắt xuống, cố ý thừa nước đυ.c thả câu: “Ngươi đoán xem?”

Vân Chi thầm nghĩ không ổn, nàng chớp chớp mắt, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: “Sư tỷ không phải là muốn dạy dỗ thêm cho ta chứ?”

Vừa nghe thấy đại sư tỷ có thể làm ra chuyện đó thật.

Xong rồi xong rồi.

Sớm biết vừa mới ôm kiếm vụиɠ ŧяộʍ chạy đi.

Vân Nhược Vi nhướng mày, kinh ngạc nói: “Thế mà ngươi cũng đoán được? Xem ra ngươi đã chuẩn bị xong, đã như vậy, chờ ta trở về báo cáo với sư phụ một phen, bắt đầu từ ngày mai, ngươi liền ngày ngày đến Lăng Tiêu điện báo cáo đi.”

Vân Chi nhìn nụ cười trên môi sư tỷ nhà mình, lưng không khỏi phát lạnh.

Lúc này Tiêu Sách vừa vặn đi tới, thấy hai người trò chuyện vui vẻ, không khỏi chen miệng nói: “Sư tỷ, các ngươi đang nói gì vậy, dẫn ta theo một người đi.”

Vân Chi ôm Côn Ngô Kiếm, khóc không ra nước mắt ngẩng đầu lên: “Tứ sư huynh, ta khuyên ngươi nên thu hồi câu nói này.”

Tiêu Sách đang muốn hỏi vì sao, tiếc rằng nụ cười bên môi Vân Nhược Vi càng thêm sáng lạn: “Nếu tứ sư đệ cũng muốn đến, vậy thì vừa vặn.”

“Ngươi và Chi Chi cùng nhau, ngày mai bắt đầu huấn luyện thêm. Mỗi sáng sớm tập hợp ở Lăng Tiêu điện, tứ sư đệ, nhớ kỹ không nên vắng mặt.”

Vân Nhược Vi bình tĩnh nói xong, Tiêu Sách lại chỉ chỉ mình, có chút không phản ứng lại: “Sư tỷ, cái này liên quan gì đến ta?”

Vân Nhược Vi nhướng mày: “Sao lại liên quan đến ngươi?”

“Hai năm qua ngươi lười biếng quá nhiều về phương diện tu luyện, lần tỷ thí tông môn trước, xếp hạng của Tiểu Ngũ đều ở phía trước ngươi.”

Tiêu Sách chột dạ: “Đây là sai lầm.”

Vân Nhược Vi nheo mắt lại, hiển nhiên không tin: “Sai lầm?”

“Theo ta được biết, trong bốn lần tỉ thí trước, Tiểu Ngũ vượt qua ba lần. Nếu ngươi không cố gắng, sư muội cũng vượt qua ngươi.”

Tiêu Sách xấu hổ cúi đầu.

Vân Chi vươn tay, trấn an vỗ vỗ lưng hắn, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, đừng ủ rũ, ta còn phải cố gắng thật lâu mới có thể vượt qua ngươi đấy.”

Tiêu Sách ở Trúc Cơ đỉnh phong, mặc dù ngày thường cà lơ phất phơ, nhưng vẫn rất có thực lực.

Tiêu Sách nghe Vân Chi an ủi, nhất thời khóc không ra nước mắt.

Không biết tại sao, bị Chi Chi trấn an một phen như vậy, hắn giống như càng khổ sở hơn.

Vân Nhược Vi nhìn hai người vẻ mặt khổ đại cừu thâm, không khỏi bắt đầu nghĩ lại chính mình.

Kỳ quái, nàng rõ ràng nhớ rõ lúc trước Chi Chi rất thích mình.

Chẳng lẽ là lúc mình dạy sư đệ sư muội quá hung ác?

Ừm, xem ra trở về phải nghiên cứu phương thức dạy dỗ mới rồi.

Vân Nhược Vi hạ quyết tâm.

Nàng thu hồi suy nghĩ, ánh mắt quét qua một vòng trên người đệ tử phía sau, cao giọng dò hỏi: “Chư vị đang ngồi ở đây đều chọn xong chưa? Thời gian không còn sớm, nếu như mọi người chọn xong, bây giờ chúng ta có thể lên đường.”

Đệ tử phía sau nhìn nụ cười hiếm thấy của Vân Nhược Vi, không khỏi có chút sững sờ.

Nụ cười hôm nay của Vân sư tỷ có phải hơi nhiều một chút hay không?

Từ khi vào Kiếm Trủng, chỉ cần nhìn thấy Vân Chi sư muội, nụ cười của nàng chưa từng dừng lại.

“Chọn… chọn xong rồi.”

Đệ tử choáng váng mở miệng.

Vân Nhược Vi gật đầu: “Được, vậy xuất phát thôi.”

Vân Nhược Vi nhường đường sang một bên, giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều.

Đệ tử từng được Vân Nhược Vi dẫn dắt không khỏi run rẩy.

Vân sư tỷ bị đoạt xá sao?

Sao bỗng nhiên… Ôn nhu như thế.
« Chương TrướcChương Tiếp »