- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần
- Chương 104: Lăng Tiêu Kiếm Trủng (14)
Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần
Chương 104: Lăng Tiêu Kiếm Trủng (14)
Vân Chi bị giọng nói này dọa nhảy dựng.
Chẳng lẽ Huyền Thiên đang giả vờ nhắc nhở nàng?
Hay là nói, nàng lại nghe nhầm rồi?
Vân Chi vô thức lắc lắc đầu, nàng rút ra một chút tinh thần lực, gọi tên Huyền Thiên trong thức hải.
“Huyền Thiên, mới vừa rồi ngươi nói chuyện với ta sao?” Vân Chi thử thăm dò.
Vừa mới nằm ngủ trong bí cảnh, Huyền Thiên đã bị tiểu chủ nhân đánh thức hoang mang ồ lên một tiếng, phủ nhận nói: “Không phải ta, ta không nói chuyện.”
Vân Chi kinh ngạc: “Chẳng lẽ thật sự là nghe nhầm rồi?”
Nghe được câu này, Huyền Thiên buồn ngủ tỉnh hơn phân nửa.
“Ngươi nghe thấy cái gì?”
Đại khái là bởi vì linh lực tương thông với Vân Chi, Huyền Thiên cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng Vân Chi nhìn thấy.
Mặc dù đã lâu không có xuất thế, nhưng Huyền Thiên vẫn miễn cưỡng phân biệt ra nơi đây.
“Ngươi đang ở Lăng Tiêu Kiếm Trủng?”
Vân Chi đáp: “Đúng vậy, lần trước ta có được tư cách thí luyện của kiếm trủng, lần này chuẩn bị tới chọn một thanh kiếm.”
Huyền Thiên có chút giật mình.
Đây là duyên phận cỡ nào?
Huyền Thiên tuy rằng quên rất nhiều chuyện, nhưng đem nơi này nhớ rất rõ ràng.
Trước đây hắn từng theo Vãn Yên đại nhân tới Lăng Tiêu Kiếm Trủng không ít lần.
Tuy kiếm trủng này thuộc về Vấn Kiếm tông, nhưng Vãn Yên đại nhân luôn có thể nghĩ cách phá giải trận pháp kết giới bên ngoài.
Sau đó trưởng lão của Kiếm tông phát hiện dấu vết bị Vãn Yên đại nhân phá hư, suốt đêm tìm người hạ mấy tầng cấm chế.
Bọn họ cho rằng như vậy có thể ngăn cản người ngoài, nhưng khi Vân Nhược Vi tới lần nữa, vẫn một lần hành động giải khai cấm chế của Lăng Tiêu Kiếm Trủng.
Cũng may, Vãn Yên đại nhân thiện tâm.
Vì không đả kích vị cao nhân trận pháp mà Vấn Kiếm tông mời tới kia, sau khi nàng tiến vào, vô cùng nhiệt tình rút ra một vệt thần thức lưu lại nơi này để bảo vệ trận pháp.
Trừ nàng ra, không ai có thể phá hư cấm chế này.
Từ nay về sau, ngoại trừ thành viên của Vấn Kiếm Tông ra, những người khác đều không thể tiến vào kiếm trủng.
Huyền Thiên thu hồi suy nghĩ.
Khó trách hôm nay vừa ngủ, liền mơ thấy Vãn Yên đại nhân, hóa ra là bởi vì tới nơi này.
Huyền Thiên thở dài, lại nghĩ tới câu trả lời của Vân Chi.
Tiểu chủ nhân còn chưa nói cho mình, giọng nói kia đã nói gì với nàng.
Nghe nói Nhân tộc sẽ có một loại huyết mạch đặc biệt hấp dẫn, nói không chừng là thần thức của Vãn Yên đại nhân đang nói chuyện với nàng.
Nghĩ đến đây, Huyền Thiên không khỏi hỏi lại một lần nữa.
Vân Chi kịp phản ứng, nàng hít sâu một hơi, lặp lại: “Nàng nói, bảo ta vào trong tìm kiếm Côn Ngô.”
“A, Côn Ngô à.”
Huyền Thiên không cho là đúng mở miệng, hắn suy tư vài giây, vốn định kéo chút gì đó, lại bỗng nhiên lấy lại tinh thần, khϊếp sợ nói: “Ngươi nói cái gì?”
“Côn Ngô Kiếm!”
Đây không phải là thần kiếm thượng cổ mà Văn Yên đại nhân từng muốn rút ra nhưng thế nào cũng không được sao?
Vãn Yên đại nhân đã từng không có thiên phú tập kiếm, bất kể nàng cố gắng thế nào cũng không thể chạm vào Côn Ngô kiếm nửa phần.
Huyền Thiên tuy rằng sống được lâu, nhưng mà hiểu biết đối với Côn Ngô Kiếm thập phần ít ỏi.
Nó chỉ biết đó là một thanh kiếm rất lợi hại.
Nghe đồn Côn Ngô Kiếm từ thời thượng cổ lưu truyền tới nay, thần lực của nó hùng hậu, áp đảo trên vạn kiếm.
Nhưng Côn Ngô Kiếm này cực kỳ hiếm có.
Từ khi hắn có được ý thức đến nay, hắn còn chưa từng thấy có ai tự tay lấy được Côn Ngô Kiếm.
Thế nhưng, tiểu chủ nhân làm sao lại nghe được câu nói này?
Chẳng lẽ thật sự là thần thức của Vãn Yên đại nhân?
Huyền Thiên có chút không thể tin.
Tương truyền thần thức chỉ có thể giữ lại mười năm, vì sao thần thức của Vãn Yên đại nhân có thể giữ lại lâu như vậy?
Huyền Thiên đem suy đoán trong đáy lòng nói cho tiểu cô nương nghe.
Nghe thấy là thần thức mà a nương để lại, Vân Chi lập tức thở phào.
“Hóa ra là thần thức còn sót lại. Làm ta giật mình.”
Đợi nói ra miệng, Vân Chi lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Không đúng.
Vì sao thần thức của a nương lại ở trong Kiếm Trủng của tông môn?
**
Vân Chi vốn định hỏi Huyền Thiên, tiếc rằng còn chưa nói ra miệng, huyệt thái dương của nàng đã truyền đến một trận đau đớn.
Giống như có thứ gì đó đang âm thầm quấy nhiễu cuộc đối thoại của hai người, Vân Chi không kịp dặn dò đã vội vàng cắt liên lạc.
Lúc đó người phía sau vừa vặn đi tới.
“Chi Chi, ngươi có sao không?” Thượng Quan Diêu nhìn sắc mặt tái nhợt của Vân Chi, quan tâm hỏi.
Vân Chi cắn môi, nàng ngẩng đầu, nở nụ cười ấm áp: “Sư tỷ, ta không sao.”
Thượng Quan Diêu nghe thiếu nữ trả lời, bán tín bán nghi nói: “Thật sự không có chuyện gì? Sắc mặt của ngươi nhìn có chút không tốt lắm.”
“Thật sự không có việc gì!” Vân Lam cong mắt, hỏi ngược lại: “Thượng Quan sư tỷ, sao tỷ luôn không yên lòng về ta vậy?”
Thấy tiểu cô nương còn có thể trêu ghẹo mình, trái tim treo lơ lửng của Thượng Quan rốt cục hạ xuống.
Nàng đưa tay sửa sang lại lọn tóc dựng lên của Vân Chi, cười nói: “Đương nhiên là bởi vì ngươi khiến người ta thích.”
Nói ra thì Vân Chi và muội muội trong nhà thật sự có chút giống nhau.
,
Lúc trước rời khỏi nhà vào tông môn, ấu muội trong nhà vẫn là vừa qua tám tuổi.
Hôm đó ra cửa, muội muội ôm chân nàng khóc hồi lâu, quả thực không cho nàng đi, Thượng Quan Diêu dỗ nàng, nói ngày thứ hai nàng sẽ trở về.
Nhưng thời gian trôi qua quá nhanh, nhiệm vụ tông môn rất nhiều, hơn nữa bận rộn tu luyện, liên tiếp mấy năm, Thượng Quan Diêu cũng chưa về nhà.
Đệ tử cùng phong đều cười nàng, nói nàng rõ ràng xuất thân thế gia, lại cứ như chặt đứt trần duyên.
Chỉ có Thượng Quan Diêu tự mình biết, ra ngoài nhiều năm, song thân trong nhà sớm đã ném nàng ra sau đầu.
Nhiều năm qua, nàng ngay cả một phong thư nhà biểu thị quan tâm cũng chưa từng nhận được.
Suy nghĩ của Thượng Quan Diêu phiêu hốt, lại không ngờ chưa đi được một lúc đã bị giọng nói của Vân Chi kéo trở về.
“Ta coi như sư tỷ khen ta! Quên nói, ta cũng rất thích sư tỷ nha.”
Vân Chi nhìn Thượng Quan Diêu cười một tiếng, ngay sau đó lại nắm tay nàng, cùng nhau bước vào trong kiếm trủng: “Đi, Diêu Diêu sư tỷ, chúng ta vào trong lựa kiếm! Đúng rồi, sư tỷ, phải vui vẻ, không được nhíu mày nha!”
Lòng bàn tay thiếu nữ ấm áp không ngừng truyền đến, Thượng Quan Diêu nhìn nụ cười tươi tắn của Vân Chi, đầu óc bỗng nhiên bị kẹt lại.
Ài?
Vừa rồi rõ ràng là nàng quan tâm Vân Chi, sao bây giờ lại biến thành Vân Chi quan tâm nàng?
Thượng Quan Diêu vừa cảm khái, vừa mặc cho Vân Chi kéo mình vào.
*
Mộ kiếm sau khi bước vào tường đá, Vân Chi mới nhận ra cái gì gọi là mắt không kịp nhìn.
So với những Linh kiếm bình thường trên con đường chật hẹp phía trước thì phẩm chất của Linh kiếm rõ ràng cao hơn một đoạn.
Tầm mắt Vân Chi lướt qua vách đá cắm đầy linh kiếm.
Đỏ rực, xanh lam, nâu đất, xanh đen, trắng bạc… đá quý trên linh kiếm suýt nữa làm mắt Vân Diệp sáng rực lên.
“Chỗ này nhiều quá rồi nhỉ?” Vân Chi nhỏ giọng thầm thì, nàng dụi dụi mắt, giương mắt nhìn về phía Thượng Quan Diêu bên cạnh: ” Diêu Diêu sư tỷ, ngươi có nhìn thấy tên của chúng không?”
Thượng Quan Diêu cũng có chút mờ mịt: “Ta chỉ có thể nhìn rõ một phần nhỏ.”
Nàng chỉ vào một hàng linh kiếm dưới góc tường bên phải, đáy mắt toát ra vài phần hoang mang.
Xong rồi, nơi này kiếm quá nhiều, nàng bị lắc đến mức có chút không thấy rõ lắm.
Nghĩ đến đây, Thượng Quan Diêu cũng không còn tự tin nữa: “Hay là, ta gọi Nhược Vi sư tỷ tới cho ngươi?”
Vân Chi nghe vậy, vội vàng dừng tay.
Đại sư tỷ giữ gìn trật tự đã bề bộn nhiều việc, bây giờ nếu như gọi nàng, chỉ có thể thêm phiền cho nàng.
“Ta tự mình tìm đến, nhưng thanh kiếm ta muốn kia có thể có chút khó tìm.”
Thượng Quan Diêu hiếu kỳ: “Ngươi muốn tìm kiếm gì, tên là gì? Có lẽ ta có thể giúp ngươi tìm kiếm.”
Nàng đã có được bản mạng linh kiếm, không cần tìm kiếm thanh thứ hai nữa.
Vân Chi trả lời đúng sự thật: “Ta muốn tìm Côn Ngô Kiếm.”
“À, ta đi tìm cho ngươi,” Thượng Quan Diêu cất bước rời đi, chờ đi ra vài bước, Thượng Quan Diêu ý thức được không thích hợp: “Ngươi lặp lại lần nữa, kiếm ngươi muốn là cái gì?”
Vân Chi ngẩng đầu, gằn từng chữ một: “Côn Ngô.”
Thượng Quan Diêu dừng bước.
Nàng có chút không dám tin trừng mắt nhìn: “Ngươi xác định, muốn Côn Ngô?”
“Haha, đừng nói sư tỷ dội nước lạnh vào ngươi. Đó chính là trấn trủng chi kiếm của chúng ta, từ khi tông môn chúng ta lập phong tới nay, không ai có thể rút được nó, ngay cả Thanh Huyền trưởng lão tới, khả năng cũng rút không ra thanh kiếm kia. Hỏi ngươi một lần nữa, ngươi xác định muốn?”
Vân Chi nghé con mới sinh không sợ cọp, nàng gật gật đầu, giọng điệu vừa ngây thơ, vừa ngông cuồng: “Ừm, ta chắc chắn.”
Tay Thượng Quan Diêu không nhịn được run lên.
Sư muội thật lớn mật…
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần
- Chương 104: Lăng Tiêu Kiếm Trủng (14)