Nước mắt ấm áp rơi trên mặt đất, nghe thấy Tô Tuyển nức nở, Tiêu Sách bật lên một cái, thu tay lại.
“Ài, Tô đạo hữu, ngươi sao vậy?”
Không phải, vừa rồi hắn cũng không dùng nhiều khí lực, Tô Tuyển sao lại khóc rồi?
Tiêu Sách há to miệng, có chút kinh ngạc.
Nói đến, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua nam tử nào thích khóc như vậy.
Không nói nam tử, Tiêu Sách ngay cả nữ tử yêu khóc cũng chưa từng thấy qua.
Tô Tuyển khóc đến nước mắt nước mũi, Vân Chi nhìn thấy vậy trong lòng không đành lòng, nàng lấy ra một cái khăn bông sạch sẽ, tranh thủ thời gian kín đáo đưa cho Tô Tuyển.
“Tô sư huynh, có chuyện gì từ từ nói, đừng khóc nha.”
“Ngươi làm sao vậy?”
Vân Chi cố ý hạ thấp giọng, sợ người khác phát hiện.
Cũng may Tô Tuyển vừa vặn quay lưng lại, những đệ tử thích xem náo nhiệt cũng chỉ có thể nhìn thấy bả vai không ngừng run run của hắn.
Vân Chi hướng sư huynh nhà mình liếc mắt một cái, Tiêu Sách và Cố Minh Trì liền vô cùng thức thời lui về phía sau nửa bước, ngăn Tô Tuyển lại.
“Ta không sao, ta chỉ là có chút cảm động…”
Từ mấy năm trước bị ngoại công ném vào Vấn Kiếm Tông, hắn không còn cảm nhận được sự ấm áp của người nhà hoặc bằng hữu nữa.
Mọi người cảm thấy hắn xui xẻo, hận không thể tránh xa hắn.
Mấy năm qua, hắn không có giao cho một bằng hữu.
Có rất nhiều lúc, Tô Tuyển cảm thấy vô cùng cô độc.
Hắn không có người nào có thể nói chuyện phiếm, không có người có thể thổ lộ, ngay cả lúc lễ tết cũng là lẻ loi trơ trọi một người.
“Vân sư muội, các ngươi thật sự tốt quá.”
Tô Tuyển hít hít mũi, nước mắt lưng tròng mở miệng, hắn cầm khăn bông Vân Chi đưa cho mình lau nước mắt, chờ khi ngửi được mùi hoa Vân Chi trên khăn bông,
Không khỏi lại tuôn ra một vũng nước mắt.
“Quê hương của ta cũng có rất nhiều hoa Thát Tử, nhưng mà hoa Thát Tử Đã nhiều năm chưa gặp.”
Từ khi vào tông môn đến nay, hắn thường xuyên ở Đệ Tứ Phong.
Trưởng lão Đệ Tứ Phong là một tiểu lão đầu không biết thưởng thức, hắn thấy, trên núi ngoại trừ những cây đại thụ có thể dùng để che âm ra, những Tiểu Hoa Tiểu Thảo khác đều nên bị tiêu diệt.
Không chỉ có như thế, tiểu lão đầu kia cảm thấy nam đệ tử trời sinh nên uy vũ cường tráng, giống như Tô Tuyển loại đệ tử nhỏ gầy yếu này, chẳng những không vào được pháp nhãn của hắn, ngay cả bị hắn chỉ đạo cũng thành một loại hy vọng xa vời.
Vân Chi nghe Tô Tuyển phàn nàn thì cũng hiểu.
Tô Tuyển bước vào tông môn, không nơi nương tựa, hơn nữa người bên ngoài thường xuyên khi dễ hắn, tự nhiên sẽ mẫn cảm một chút.
Hơn nữa hắn không thích ứng hình thức bồi dưỡng rắn rỏi của trưởng lão Đệ Tứ Phong, áp lực trong lòng càng lớn, bây giờ gặp người an ủi hắn, quan tâm hắn, hắn liền khóc bù lu bù loa, không thể vãn hồi.
Không sao, không sao.
Nam tử thích khóc một chút, cũng không phải chuyện gì mất mặt.
Vân Chi tuy còn nhỏ tuổi, nhưng tính bao dung rất mạnh.
Theo nàng thấy, bất kể là nữ tu sĩ dương cương một chút, hay là nam tu sĩ âm nhu một chút, đều hết sức đáng yêu.
Bọn họ đều có đặc điểm của mình, chỉ cần không làm ra loại chuyện vi phạm đạo đức pháp lý, cũng rất được người ta ưa thích.
Vân Chi nhìn bộ dáng khóc nức nở của Tô Tuyển, bỗng nhiên nghĩ đến tình tiết liên quan tới hắn trong mộng.
Nàng nhớ rõ sau khi Đường Hề Nhu tiến vào tông môn, bởi vì một việc từng lấy lòng Tô Tuyển, đoạn thời gian đó nàng thường thường quan tâm Tô Tuyển, cách dăm ba ngày lại đưa cho hắn chút điểm tâm tự chế.
Tuy rằng trong sách không miêu tả nhiều về Tô Tuyển, nhưng Vân Chi vẫn nhớ rõ mấy câu nói trong trí nhớ kia.
“Đối với Tô Tuyển mà nói, Đường Hề Nhu là ánh sáng của hắn.”
Ngô… Cẩn thận nghĩ lại, nàng cũng hiểu rõ tâm tình của Tô Tuyển.
“Tô đạo hữu à, đừng khóc, chuyện lớn như vậy, về sau Tiêu Sách ca ca ngươi sẽ bảo kê cho ngươi, nếu ngươi cảm thấy chưa đủ, còn có Tiểu Cố chúng ta, nếu còn chưa đủ, còn có cả nhà chúng ta nữa.”
Tiêu Sách cảm thấy Tô Tuyển khóc thảm thiết, không nhịn được mở miệng khuyên nhủ.
Cố Minh Trì đứng ở phía sau nghe thấy những lời này, không khỏi bổ sung: “A Sách, nếu nhớ không lầm, Tô đạo hữu lớn hơn ngươi mấy tháng.”
Tiêu Sách có chút không dám tin: “Còn có loại chuyện này?”
So với Tô Tuyển, hắn nhỏ giọng thầm thì: “Nhìn thế nào cũng thấy… nhỏ hơn ta vài tuổi.”
Lời này vừa nói ra, tiếng khóc nức nở của Tô Tuyển im bặt lại.
Tiêu Sách ý thức được lời nói lỡ của mình, hắn ôm Tô Tuyển, nhe răng cười: “Không sao, cái này đều không quan trọng.”
“Sau này, ngươi cứ đi theo chúng ta lăn lộn!”
Tô Tuyển gật đầu.
Hắn một tay ôm thiết kiếm, chuẩn bị thu hồi nó.
Nào ngờ thiết kiếm không cầm vững, thiếu chút nữa rơi xuống đất, Tô Tuyển không kịp lau nước mắt, hắn duỗi tay ra chụp lấy thiết kiếm ——
Mũi kiếm cắt vào lòng bàn tay thiếu niên, máu đỏ tươi theo lòng bàn tay chảy xuống, tí tách rơi trên thiết kiếm.
Vân Chi nhìn huyết dịch nhìn thấy mà giật mình kia, trong lòng loạn cả lên.
Nàng vội vàng móc Kim Sang dược nhị phẩm ra, chuẩn bị xử lý vết thương cho Tô Tuyển.
Nhưng mà, còn chưa chạm đến tay Tô Tuyển, thiết kiếm trong tay hắn bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ ——
Hào quang chói mắt từ mũi kiếm, sau đó từng chút từng chút khuếch tán đến chuôi kiếm.
Vân Chi nhìn rỉ sắt trên thân kiếm của Tô Tuyển Kiếm chậm rãi rơi xuống, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Đợi đến khi hào quang tan đi, một thanh thiết kiếm mới tinh hàn quang lẫm lẫm xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Vân Chi nhìn thanh kiếm của Tô Tuyển, lại nhìn khuôn mặt tràn ngập khϊếp sợ của Tô Tuyển, đôi mắt không khỏi sáng lên.
Đây không phải là nhân vật chính trong thoại bản dân gian, bắt đầu rất vô dụng cuối cùng luôn có thể xoay ngược lại sao?
Quả nhiên trên người Tô Tuyển đạo hữu có chút đồ vật!