Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần

Chương 100: Lăng Tiêu Kiếm Trủng (10)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Chi càng nghĩ càng hoảng.

Càng hoảng, mặt càng đỏ.

Không lâu sau, mặt nàng liền cháy thành ráng chiều, kể cả bên tai đều đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.

Thẩm Hoài Châu nhìn phản ứng của thiếu nữ, có chút không hiểu nhíu mày.

“Ngươi không thoải mái sao?”

Thẩm Hoài Châu cho rằng Vân Chi tiến giai quá nhanh, linh lực hỗn loạn mới có thể như vậy, hắn rút ra một chút linh lực phủ lên tay Vân Chi.

Nhưng mà linh lực còn chưa chạm đến linh mạch của thiếu nữ, đã bị một cỗ lực lượng vô hình bắn ra.

Đáy mắt Thẩm Hoài Châu xẹt qua một tia kinh ngạc.

Thiếu nữ trước mắt kịp phản ứng, nàng hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn cảm xúc của mình.

Đợi khi sắc mặt khôi phục như thường, Vân Chi mới ngước mắt lên, giải thích: “Ta không thấy khó chịu, là do thời tiết quá nóng.”

“Vậy linh lực của ngươi?”

Vân Chi mờ mịt: “Linh lực của ta sao vậy?”

Thấy thiếu nữ vẻ mặt ngây thơ, lời Thẩm Hoài Châu nói đi một vòng bên môi, cuối cùng nuốt trở vào.

Xem ra nàng còn cái gì cũng không biết.

Thẩm Hoài Châu thu hồi tầm mắt.

Lúc này mấy người Tiêu Sách ở phía trước đã đi tới trước mặt, bọn họ thuận tay cứu thiếu niên trên Kinh Xuân kiếm, sau đó cùng đi đến trước mặt Vân Chi, vui mừng nói: “Haha, chiêu vừa rồi của ngươi cũng quá tiêu sái đi!”

Vân Chi vừa mới ra tay lưu loát, không có nửa phần dây dưa dài dòng, thủ pháp rộng rãi mà lưu loát kia khiến Tiêu Sách cũng sinh lòng hâm mộ.

Sư muội của hắn quả thực quá lợi hại.

Nếu không phải không dùng Vân Chi ghi lại hành động vĩ đại của Hàm Ảnh thạch, hắn thổi ba trăm năm cũng không đủ!

Tiêu Sách nói với ánh mắt sáng quắc, thiếu niên bên cạnh bị dọa đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch cũng gật đầu đồng ý.

“Tiêu sư huynh nói rất đúng.”

“Ta… Ta còn phải đa tạ Vân sư muội xả thân cứu ta.”

Tô Tuyển nhớ tới yêu thú cao lớn thô kệch kia, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Lại nói tiếp, hắn chưa từng chân chính làm qua mấy lần nhiệm vụ nguy hiểm.

Nói hắn xui xẻo đi, mỗi lần tông môn tỷ thí hoặc là nhận được nhiệm vụ nguy hiểm, hắn đều có thể gặp dữ hóa lành, thắng suýt chút.

Nhưng nói hắn may mắn, mỗi lần tâm tình hơi tốt một chút, những chuyện xui xẻo kia đều có, từng chuyện từng chuyện một, chạy tới.

Nói đơn giản, chính là phúc bất song, họa vô đơn chí.

Tô Tuyển có chút chua xót.

Một ngày long đong lại bi thảm của hắn, không biết đã nói bao nhiêu lần xin lỗi.

Vân Chi nhìn thấy Tô Tuyển chật vật, nàng cong mi mắt nói: “Ngươi và ta là bằng hữu, không cần phải cảm ơn”

Nàng đưa tay bóp một cái Thanh Khiết Quyết cho Tô Tuyển, gió nhẹ phất qua, quần áo bẩn thỉu của thiếu niên liền khôi phục sạch sẽ vốn có.

Mắt thấy Tô Tuyển lại nghẹn ra một câu cảm ơn, Tiêu Sách ở bên cạnh nắm lấy bờ vai của hắn, vui vẻ mở miệng: “Tô Tuyển đạo hữu, đừng khách khí với chúng ta. Ngươi là bằng hữu của nàng, đương nhiên cũng là bằng hữu của chúng ta.”

Thanh âm sang sảng của thiếu niên vang vọng trong kiếm trủng, những đệ tử vốn dừng lại ở chỗ này nghe thấy lời nói của Tiêu Sách, đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.

“Đạo hữu, các ngươi nghĩ kỹ chưa? Tô Tuyển này là tinh anh phiền toái, chỉ cần tới gần hắn sẽ biến —— ”

Hai chữ xui xẻo còn chưa nói ra miệng, người nọ đã bị Tiêu Sách hạ cấm ngôn thuật.

Đệ tử nói chuyện bị ép phải ngậm miệng, hắn khoa tay múa chân với Tiêu Sách, nhưng Tiêu Sách lại cười cười, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua người hắn.

Tên đệ tử không khỏi run rẩy một chút.

Tiêu Sách ngày bình thường rõ ràng là người hiền lành nhất, nhưng hôm nay bị hắn nhìn như vậy, đệ tử lại sinh ra cảm giác sởn tóc gáy.

Tiêu đạo hữu từ khi nào cũng đáng sợ như thế?

Đệ tử lần nữa run rẩy, hắn lui trở về, đàng hoàng ngậm miệng lại.

Những âm thanh huyên náo kia rốt cuộc tiêu tán.

Tiêu Sách kéo ra một nụ cười sáng tỏ.

Ánh sáng của dạ minh châu chiếu vào trên người hắn, tăng thêm cho hắn cảm giác sạch sẽ.

Thiếu niên bị Tiêu Sách ôm chặt, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt hắn quét chung quanh một vòng, lập tức sợ hãi thu hồi ánh mắt.

Tuy rằng không cách nào cảm nhận được cảm xúc của bọn họ, nhưng sau khi nhìn thấy từng khuôn mặt tươi cười thân thiết kia, trong lòng Tô Tuyển lại dâng lên một tia ấm áp đã lâu không gặp.

Thì ra đệ tử của Đệ Thập Phong đều thân thiện như vậy sao?

Đã thật lâu hắn không cảm nhận được cảm giác được người quan tâm.

Tô Tuyển càng nghĩ càng khó chịu, hắn hít hít mũi, lại rơi ra một vũng nước mắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »