Chương 10: Tấn thăng

Mẫu thân của nàng, rốt cuộc là hạng người gì?

Vân Chi chỉ nhớ mẹ trước kia tới không chủ động tìm cha, càng không tham dự vào tranh đấu ở hậu trạch.

Nàng chỉ biết dịu dàng dạy bảo nàng, sau đó ở lúc đêm khuya vắng người buồn bã đau lòng.

Mẫu thân giống như cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới muốn dung nhập Đường gia.

“Tiểu chủ nhân? Ngươi đang suy nghĩ gì?” Huyền Thiên bên cạnh nhìn thiếu nữ lâm vào trầm tư, nhịn không được lên tiếng cắt đứt.

Thiếu nữ giật mình hoàn hồn, nàng nâng mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra một nụ cười trong trẻo: “Không có gì, ta chỉ là bị tồn tại của bí cảnh vô thượng làm cho kinh ngạc thôi.”

Vân Chi cúi người, tầm mắt ngang bằng với đứa bé, nàng giơ tay vuốt vuốt cái đầu đầy lông lá của đứa bé, nhẹ giọng hỏi: “Mấy năm nay, vất vả cho ngươi rồi.”

Huyền Thiên bị vuốt bất ngờ không kịp đề phòng, hắn sững sờ nhìn thiếu nữ trước mắt, khuôn mặt thanh tú nhiễm vài phần đỏ bừng.

Kỳ quái, tiểu chủ nhân coi hắn là tiểu hài tử sao?

Hắn đã hai trăm tuổi, làm sao có thể bị người ta sờ đầu!

Huyền Thiên bất đắc dĩ ngậm miệng, hắn mở mắt ra, trong tròng mắt màu đỏ phản chiếu quang ảnh nhỏ vụn.

Nhưng mà Vân Chi hoàn toàn không chú ý tới sự khó chịu của hắn, nàng cười đến tùy ý, còn không quên đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của Huyền Thiên.

Mắt thấy sắc mặt Huyền Thiên càng ngày càng thối, Vân Chi thập phần thức thời dừng tay lại.

Nàng rũ mắt xuống, cười khanh khách mở miệng: “Tiểu Huyền Thiên, ta đây về sau làm sao tiến vào đây?”

Huyền Thiên quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Rất đơn giản, ngươi rút ra một tia tinh thần lực rót vào ngọc thạch, là có thể đi vào.”

“Là như vậy sao.” Thanh âm thiếu nữ yếu đi vài phần, huyết sắc trên môi chậm rãi rút đi.

Huyền Thiên nghe ngữ khí suy yếu của nàng vài phần, bỗng nhiên ý thức được không đúng.

Hắn vươn bàn tay nhỏ bé, nhanh chóng phủ lên cổ tay thiếu nữ.

“Linh khí thật hỗn loạn… Không tốt!”

Linh lực trong cơ thể thiếu nữ quá mức mạnh mẽ đâm tới, Huyền Thiên còn chưa nói xong, Vân Chi đã mất đi ý thức, suy yếu ngã xuống.

Con rắn nhỏ ở bên cạnh thấy thế, hoảng hốt lo sợ bò tới, nó vươn đuôi, run rẩy chọc chọc tay Vân Chi, cố gắng đánh thức nàng, nhưng thiếu nữ lại không hề phản ứng.

“Tê tê ~” Tiểu xà mê hoặc giương mắt, trong đồng tử màu đỏ hiện ra một tia nghi hoặc.

Huyền Thiên bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi đừng nhìn ta, ta không nghĩ tới tiểu chủ nhân sẽ bị linh khí của bí cảnh bổ khuyết cho ngất đi.”

Thể chất của Vân Chi đặc thù, mà linh khí trong Vô Thượng Bí Cảnh lại quá dồi dào. Nàng vừa bước vào bí cảnh, thân thể liền không thể khống chế bắt đầu hấp thu linh khí quanh thân.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nàng sẽ lập tức tấn thăng.

Hắn còn phải làm sao bây giờ, hiện tại hắn vừa mới giải trừ phong ấn, vẫn chưa thể nhúng tay vào việc tu luyện của tiểu chủ nhân.

Huyền Thiên gấp đến độ đảo quanh tại chỗ, tiểu xà ở một bên ngược lại là cực kỳ trấn định, nó không nhanh không chậm phun ra lưỡi rắn, đuôi cuốn lấy góc áo của Huyền Thiên, đầu mượt mà hướng về phía Đào Hoa đàm cách đó không xa dò xét.

Huyền Thiên sững sờ, qua một hồi lâu mới phản ứng lại: “Đúng vậy, ta làm sao không nghĩ tới chứ!”

“Huyền Mặc, hôm nay ta thừa nhận, ngươi quả thật thông minh hơn ta một chút!”

Huyền Thiên ổn định tâm thần, hắn nhắm hai mắt lại, bàn tay nhỏ bé tung bay, kết xuất một đạo truyền tống ấn ——

Ấn ký rơi vào trên người thiếu nữ, nổi lên một tầng hào quang màu vàng nhạt, một giây sau, thiếu nữ đã bị chuyển dời đến trong đầm nước cách đó không xa.

Huyền Thiên nhanh chóng chạy tới, hắn cẩn thận đỡ lấy thiếu nữ, mới cắn lòng bàn tay, nặn ra một giọt máu rồi ngâm vào trong đầm.

Chỉ một thoáng, đầm nhỏ quang mang đại tác, đầm nước rút đi vẻ thanh lãnh ban đầu, hóa thành một ao ấm áp.

Sắc mặt tái nhợt của thiếu nữ bị nước ấm ngâm trong hồ nước, liền khôi phục vài phần hồng nhuận phơn phớt.

Huyền Thiên thở dài một hơi, hắn nghiêng đầu, tóm lấy tiểu bạch xà vừa bò tới, trấn an sờ sờ.

“Suýt nữa quên mất chúng ta còn có Linh Đàm Thủy.”

Nước trong linh đàm có tác dụng tẩy tủy tôi cốt, thông kinh chữa thương, tiểu chủ nhân ngâm mình nửa canh giờ, linh lực liền ổn định lại.

Y ôm con rắn nhỏ ngồi một bên, lúc này Vân Chi đang chịu nỗi đau không thể tả.

Thật khó chịu.

Trong xương truyền đến một loại đau đớn không cách nào nói rõ, xương cốt của nàng phảng phất bị một trận ngoại lực nghiền thành phấn mịn, sau đó lại cực kỳ bạo lực dung hợp lại làm một.

Linh lực trong cơ thể cũng là đấu đá lung tung, phảng phất muốn đem linh mạch của nàng đυ.ng nát tươi sống.

Vân Chi đau tới mức rơi nước mắt, nàng không thể thoát ra, không thể thoát được, đành cắn răng chịu đựng.

Nỗi đau khôn cùng bao phủ lấy nàng, không biết qua bao lâu, cơn đau đớn kia chậm rãi biến mất, thay vào đó là một luồng sức mạnh ôn nhuận và mạnh mẽ.

Lực lượng ôn nhu kia chạy trong cơ thể Vân Chi, Vân Chi có thể cảm nhận rõ ràng thân thể mình biến hóa.

Lực lượng lướt qua, linh mạch mở rộng, xương cốt tái tạo.

“Răng rắc…”

Một âm thanh rất nhỏ vang lên, cảnh giới của Vân Chi dừng lại hồi lâu xuất hiện một vết nứt nho nhỏ.

Ngay sau đó, vết nứt kia càng lúc càng lớn, gông cùm xiềng xích cảnh giới nhanh chóng buông lỏng, cuối cùng hóa thành một mảnh vỡ.

Nàng dừng lại Luyện Khí tầng chín đã lâu, phá rồi.

Tu vi vượt qua Luyện Khí tầng mười, thẳng tắp đột phá Trúc Cơ kỳ.

Vô số đạo quang huy lóe lên, linh lực trong cơ thể dần dần ổn định lại, đau đớn rút đi, Vân Chi chậm rãi khôi phục ý thức.

Nàng mờ mịt mở mắt ra, đột nhiên phát hiện mình đã rời khỏi ngọc thạch, về tới phòng.

Quang huy trên người nàng càng thêm chói mắt, thậm chí chiếu sáng cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Vân Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút không thể tin lẩm bẩm nói: “Ta cứ đột phá như vậy?”

Trúc Cơ tầng một!

Phải biết rằng, trước đó nàng đã cố gắng rất lâu, cũng không đạt được độ cao như hiện tại!

Vân Chi ở trong phòng đang âm thầm vui mừng. Mà lúc này ngoài phòng, vừa hay có thiếu niên áo trắng dừng lại ở đây.

Hắn đứng trên trường kiếm lơ lửng, đáy mắt lướt qua một tia hứng thú: “Đêm đầu tiên tới Vấn Kiếm Tông, chẳng lẽ lại thăng cấp rồi?”

“Đúng là một hạt giống không tệ.”

Thiếu niên thì thầm bị gió thổi tan, cùng lúc đó, chưởng môn Đệ Nhất Phong cũng nhìn thấy dị tượng của Đệ Thập Phong.

“Đệ Thập Phong từ khi nào lại có thêm một đệ tử vừa mới Trúc cơ thế?”