Chương 13

Qua những cuộc trò chuyện của ba vị phu nhân thường lui tới, Ngu Tuế biết được rằng ba vị thế tử của vương phủ đều rất xuất sắc, học hỏi rất nhanh. Đại thế tử mới sáu tuổi đã sắp nhập học ở Quốc Viện.

Quốc Viện là nơi dạy dỗ con cháu vương công quý tộc về kiến thức, lễ nghi và thuật pháp. Học sinh nhập viện từ sáu tuổi và kết thúc quá trình học tập ở tuổi mười sáu.

Ngu Tuế phải trải qua thời kỳ ấu thơ dài đằng đẵng nhưng không hề buồn chán, bởi mỗi ngày nàng đều nghe thấy nhiều tin tức kỳ lạ.

Sau khi Tố phu nhân thỏa hiệp với Nam Cung Minh, bà thường đến thăm Ngu Tuế hơn. Theo chỉ thị của Nam Cung Minh, Tố phu nhân đại diện cho nữ chủ nhân vương phủ, thường xuyên ra ngoài tham dự các yến tiệc và thỉnh thoảng mang theo Ngu Tuế.

Chuyện Ngu Tuế sẽ là người thừa kế tương lai của vương phủ đã lan truyền khắp đế đô. Dù có người xem thường Tố phu nhân vì là thϊếp, nhưng không ai dám khinh thường tiểu quận chúa của vương phủ.

Năm ba tuổi, Ngu Tuế theo Tố phu nhân vào cung mừng thọ hoàng hậu. Trong yến tiệc, nàng bị hoàng hậu gọi tên, nhưng hỏi gì cũng không biết, chỉ ngơ ngác nhìn hoàng hậu. Hành động này khiến mọi người cười ầm lên, ai cũng chê cười nàng, còn nàng thì ngây ngô cười theo.

Hoàng đế Thanh Dương và Nam Cung Minh cười nói nhỏ với nhau, có vẻ cũng đang bàn về tiểu nữ nhi của ông.

Xung quanh Ngu Tuế rất náo nhiệt, một số cuộc nói chuyện từ xa cũng lọt vào tai nàng:

"Đây là tiểu muội đã cướp ngôi của ba huynh đệ ngươi à? Ha ha ha, nhìn ngơ ngác thế này, bị cướp ngôi chắc ba ngươi tức lắm ha ha!"

Ngu Tuế liếc nhìn, thấy đại ca tám tuổi dáng vẻ đĩnh đạc, nhíu mày không nói, nhị ca bảy tuổi thì ôm đầu có vẻ xấu hổ, tam ca sáu tuổi thì tràn đầy khinh miệt.

Từ ngày đó, Tố phu nhân không còn để Ngu Tuế tự do, bắt đầu sắp xếp cho nàng học đủ thứ, từ cầm kỳ thi họa đến cưỡi ngựa bắn cung. Bà muốn mai này nữ nhi của Nam Cung gia vừa đoan trang thanh lịch, vừa giỏi võ nghệ.

Ngu Tuế học rất chậm, chậm đến mức các thầy giáo phải kiên nhẫn giảng đi giảng lại nhiều lần.

Mọi người xung quanh đều nói nàng tư chất bình thường, không giống con gái của vương gia. Ngay cả Tố phu nhân đôi khi cũng hoài nghi, tại sao đại nữ nhi Thanh Quỳ thông minh lanh lợi, còn tiểu nữ nhi Ngu Tuế lại tầm thường như vậy.

Năm nàng sáu tuổi, Nam Cung Minh mời một thuật sĩ của Âm Dương gia đến kiểm tra thiên phú cho nàng.

Ở Huyền Cổ đại lục, ai cũng có thể tu hành học đạo. Người không có thiên phú học đạo thì gọi là bình thuật chi nhân, còn người có thiên phú học đạo thì gọi là cửu lưu thuật sĩ.

Hai loại người này phân biệt rõ ràng:

Bình thuật chi nhân chỉ có thể nắm vững lý thuyết.

Cửu lưu thuật sĩ thì nắm giữ các kỹ năng kỳ lạ và dị năng.

Nam Cung Minh xuất thân từ danh gia, có mối quan hệ tốt với thế lực Âm Dương gia trong Thanh Dương Quốc, nên ông muốn con gái mình gia nhập Âm Dương gia. Nữ nhi của ông đương nhiên không thể là bình thuật chi nhân, mà phải là cửu lưu thuật sĩ mới được.

Thiên phú của một người là nút thắt quan trọng kết nối đạo thuật. Không có thiên phú, không thể nhập đạo.

Ngu Tuế đứng dưới ánh trăng, gió đêm thổi tóc và y phục nàng bay loạn. Lão thuật sĩ đứng không xa mở bức họa, tung lên không trung, đôi tay kết ấn nhanh chóng. Từ bức họa, những dòng mực nối thành đường bay ra.

Những đường mực đen tách ra, rơi xuống bảy kinh tám mạch trên người Ngu Tuế: mi tâm, chóp mũi, hai má, đôi vai. Ngu Tuế chỉ cảm thấy những nơi bị mực chạm vào lạnh băng. Sau một thoáng dừng lại, chúng bay trở về bức họa.

Lão thuật sĩ nhận lại bức họa, mực trên giấy vẫn nguyên vẹn, hình người hiện ra không hề có điểm sáng.

Nhìn biểu cảm của lão, Ngu Tuế biết kết quả không khả quan.

Lão thuật sĩ thu bức họa lại, hướng về phía Nam Cung Minh đang chờ đợi, trầm giọng: "Vương gia, tư chất của quận chúa bình thường, không có thiên phú, không có duyên với Âm Dương đạo."

Nam Cung Minh nhìn Ngu Tuế đứng dưới ánh trăng, phất tay cho lão thuật sĩ lui xuống, rồi bước đến trước nàng. Không cúi người, từ trên cao nhìn xuống, dù cười nhưng lại khiến Ngu Tuế cảm thấy áp lực.

"Con sợ à?"

Ngu Tuế cúi đầu, buồn bã.

Nam Cung Minh nói tiếp: "Nam Cung gia chưa từng có người bình thường. Con không thể là người đầu tiên."

Ngu Tuế suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Nếu con là người đó thì sao?"

Nam Cung Minh hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của nàng. Trong ấn tượng, con gái này rất ít nói, phần lớn thời gian hoặc khóc hoặc cười. Nếu không hỏi, nàng cơ bản không chủ động mở miệng.

Cô bé trước mắt ngẩng đầu, đôi mắt đen sáng trong, thuần khiết như mẹ nàng.

Nam Cung Minh cúi đầu nhìn nàng, cười: "Con không thể là người đó."

Ngu Tuế lại hỏi: "Nếu con là người đó, phụ thân sẽ đuổi con ra khỏi vương phủ sao?"

Nam Cung Minh: "..."