Đông Hải La Sơn, là đỉnh núi cao nhất của Thanh Dương Quốc.
La Sơn nằm sát biển, cao hai vạn trượng, muốn lêи đỉиɦ, phải qua hải thị thận lâu, rồi mới leo lên vách đá cao vạn trượng, có lời đồn rằng: không phải kẻ sở hữu cảnh giới thánh nhân thì khó mà bước lên La Sơn.
Từ lưng chừng núi trở lên, ngày đêm có mây mù bao quanh, trên đỉnh núi, đám kỳ hoa dị thảo che chắn, mơ hồ có thể thấy tường đỏ mái ngói đen.
Dưới mái ngói đen, căn phòng tràn ngập ánh nến, những ngọn nến tái nhợt được xếp thành từng vòng tròn nhỏ trên mặt đất, những ngọn nến gần bàn làm việc dài hơn, chiếu sáng bức họa cũ kỹ treo trên bàn.
Giấy vẽ đã ngả vàng ở các góc, như thể nước làm mờ mực vẽ, giá đỡ định hình các đường nét tan ra, nên chỉ thấy màu sắc lòe loẹt mà không rõ cảnh vật trong tranh.
Ánh trăng le lói ban đêm rơi qua mái nhà, đổ lên cái nôi bên trái bàn làm việc, trong nôi, đứa trẻ trong tã sơ sinh vừa mở mắt ngơ ngác đón ánh trăng.
Một tháng.
Trọn vẹn một tháng, Ngu Tuế mới dần chấp nhận sự thật mình đã trở thành một đứa trẻ sơ sinh.
Trong tình trạng là một đứa trẻ, Ngu Tuế có rất ít năng lượng, không phải đang ngủ thì cũng sắp ngủ, thời gian tỉnh táo rất ít.
Nàng vừa tỉnh dậy, đôi mắt đen láy chậm rãi quay đôi lần, phát hiện mình vẫn ở trong căn phòng âm u kỳ quái này.
Bên ngoài phòng luôn có cung nữ canh gác, thỉnh thoảng mở cửa vào xem xét tình trạng của Ngu Tuế. Cung nữ thấy Ngu Tuế mở mắt, liền đi báo với Tố phu nhân.
Tố phu nhân là mẹ của nàng, chỉ đến thăm khi Ngu Tuế tỉnh táo.
Tố phu nhân bước vào, dáng vẻ như đang nâng niu một cành liễu, mái tóc dài rơi xuống trên bộ đồ lụa trắng, bà có đôi mắt đen láy, với làn da trắng bệch và thân hình yếu đuối, đôi mắt ấy càng thêm quyến rũ.
Tố phu nhân chỉ lặng lẽ nhìn Ngu Tuế, hiếm khi nói chuyện.
Ngu Tuế cố gắng giả vờ thành một đứa trẻ sơ sinh thực sự, cố tình làm trò để Tố phu nhân vui, bao gồm việc cười ngốc, chảy nước dãi, lăn lộn tứ chi.
Nàng muốn thấy được nét mặt đầy tự hào của một người mẹ trên khuôn mặt tuyệt sắc kia.
Nhưng Tố phu nhân luôn giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng, hôm nay càng thêm vội vã, chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi đi mất.
Ngu Tuế tiếc nuối nhéo nhéo đôi bàn tay nhỏ của mình.
Mỗi khi như vậy, nàng lại bắt đầu nghi ngờ mình có thực sự là con của Tố phu nhân hay không.