Chương 6

Lát nữa quay về đêm sẽ càng khuya, vẫn phải đi qua Phủ Hương Uyển, e rằng trong lòng sẽ càng sợ hãi hơn.

Nhưng lúc này đã đi qua Phủ Hương Uyển rồi, có hối hận thì cũng đã muộn.

Nhìn ra tâm trạng vừa sợ vừa hối hận lại vội gặp tú nương của tiểu thư nhà mình, nha hoàn Cầm Nhi an ủi:

"Tiểu thư đừng sợ, người đã đi hai tháng rồi, cái viện đó giờ sạch sẽ lắm.

Nô tỳ ban ngày còn thấy có người vào phơi chăn màn nữa."

"Ai bảo tiểu thư nhà chúng ta sợ, đừng nói bậy."

Huyền Nhi trợn tròn mắt, trách Cầm Nhi lắm mồm.

Có những chuyện dù biết cũng phải giữ trong lòng.

Hai người lại thắp đèn l*иg, một trái một phải đi bên cạnh Tɧẩʍ ɖυng Tư.

"Ta không sợ, ta có làm gì thất đức đâu.

Nàng ta c.h.ế.t cũng không phải vì ta nói gì, dù sao nhị ca không ưng nàng ta, cũng không phải đều vì nàng ta xuất thân là kỹ nữ trên thuyền hoa.

Là nàng ta tự nghĩ nhiều..."

Tɧẩʍ ɖυng Tư ưỡn thẳng lưng nhưng vẫn cảm thấy cổ cứng đờ không dám ngoái đầu nhìn lại.

Chuyện xảy ra ở Phủ Hương Uyển hai tháng trước như một cái gai đ.â.m vào tim nàng, không sao nhổ ra được.

Trước đây, nàng chơi thân nhất với các cô nương trong Phủ Hương Uyển, cũng hiểu rõ tâm tư của họ nhất.

Nhưng đúng như câu hát trong vở kịch, "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, đa tình chỉ để lại nỗi buồn tiếc thương"...

Mỹ Diên ngốc nghếch, cuộc sống tốt đẹp không muốn lại cứ đòi chết!

Mắng thầm Mỹ Diên vài câu trong lòng, Tɧẩʍ ɖυng Tư cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Hoán Nguyệt Hiên ba mặt giáp hồ, phong cảnh cực đẹp, vốn là nơi ngắm trăng, thưởng hoa, nghe mưa.

Mẫu thân nàng cho tú nương ở một nơi tốt như vậy, chắc là muốn tú nương ở nơi yên tĩnh thanh nhã này thêu áo cát tường cho tổ mẫu.

Tɧẩʍ ɖυng Tư dừng lại ở bên cầu đá, nhìn nha hoàn Cầm Nhi đi qua gõ cửa Hoán Nguyệt Hiên.

Triệu Ấu Lăng đang đứng trên hai chiếc ghế cuộn tấm rèm tre trên cửa sổ lên cao, nghe tiếng gõ cửa còn chưa kịp đáp lại thì cửa đã mở ra, một tiểu nha hoàn thò đầu vào, thấy nàng đứng trên ghế cao, sợ hãi kêu lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.

"Chuyện gì vậy, hoảng cái gì?"

Giọng nói hoảng hốt của Cầm Nhi trong hậu viện yên tĩnh nghe đặc biệt chói tai, Huyền Nhi kéo Cầm Nhi lại, đảo mắt.

"Người đó, người tú nương đó hình như đang treo cổ."

"A, không thể nào, chẳng phải mới đến sao?"

Tɧẩʍ ɖυng Tư nhìn hai tiểu nha hoàn hốt hoảng, không còn giả vờ giữ dáng vẻ tiểu thư khuê các được nữa, vén váy xếp ly màu xanh ngọc kéo lê trên mặt đất chạy qua cầu.

Một tiểu nha hoàn vừa vào đã kêu lên một tiếng rồi quay người bỏ chạy, Triệu Ấu Lăng cảm thấy người trong phủ Trấn Quốc Công rất thú vị.

Cuộn xong tấm rèm tre, có thể thu vào tầm mắt toàn bộ cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ.

Nàng nhảy xuống khỏi ghế.

Triệu Ấu Lăng vừa nhảy xuống đất, Tɧẩʍ ɖυng Tư đã đẩy cửa xông vào.

Hai người suýt chút nữa va vào nhau, tuy không đυ.ng phải nhưng cũng theo phản xạ muốn tránh đối phương, cả hai ngả người về phía sau.

"Bịch" một tiếng, Tɧẩʍ ɖυng Tư thân thể mềm mại nhất thời mất thăng bằng ngã xuống đất.

Triệu Ấu Lăng đứng vững, kinh ngạc nhìn Tɧẩʍ ɖυng Tư đang ngồi trên đất, đau đến nhăn nhó.

"Tiểu thư, tiểu thư…"

Cầm Nhi và Huyền Nhi vội vàng đỡ nàng ấy ngồi dậy.

Hai nha hoàn sợ đến mặt mũi trắng bệch.

Nếu để lão phu nhân biết Ngũ tiểu thư bị ngã, chẳng phải sẽ lột da bọn họ sao.

"Các ngươi ra ngoài chờ trước đi."

Tɧẩʍ ɖυng Tư không muốn các nha hoàn nghe thấy những lời nàng ấy sắp nói với tú nương, càng không muốn liên lụy bọn họ bị phạt.

May mà lúc này trong hậu viện không có ai, nếu không chuyện nàng ấy bị ngã hôm nay mà truyền ra ngoài, người bị phạt không chỉ là hai tiểu nha hoàn, e rằng cả vị tiểu tú nương trước mặt này cũng sẽ gặp xui xẻo, thậm chí còn có thể liên lụy đến mẫu thân nàng ấy bị tổ mẫu mắng một trận.