Lại nghĩ đến vị công tử chia sẻ thức ăn cho mình, Triệu Ấu Lăng bối rối chạm hai đầu ngón tay vào nhau.
Thấy trời càng lúc càng tối, giờ phải tìm chỗ nghỉ chân.
Hỏi thăm mới biết, ngủ trọ cũng cần nhiều tiền đồng.
Nhận ra mình cần tiền, Triệu Ấu Lăng bắt đầu nghĩ cách dùng thứ gì đó đổi lấy tiền đồng từ tay người khác.
Lúc này nàng đi ngang qua một tú phường, nghe thấy bên trong có người nói thiếu nhân công, trả tiền mà cũng không tìm được thợ thêu giỏi, nàng vội vàng vén rèm bước vào tự tiến cử.
Bà chủ tú phường Vân Nương đang xã giao với khách, không ngờ thật sự có người vào xin làm thợ thêu cho nàng, lại còn là một tiểu mỹ nhân!
"Ngươi biết thêu những gì? Tiệm của ta toàn thêu hoa văn cho danh môn khuê tú, thợ thêu tầm thường thì không cần đâu."
Vân Nương lịch sự đánh giá đôi tay trắng trẻo của Triệu Ấu Lăng, đoán rằng đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại này chẳng làm được việc thêu thùa gì, muốn cho tiểu mỹ nhân biết khó mà rút lui.
"Ta cái gì cũng thêu được, người trả ta bao nhiêu tiền?"
Triệu Ấu Lăng vội vàng nắm bắt cơ hội này, hoàn toàn không để ý đến ý tứ trong giọng nói của Vân Nương.
"A a a..."
Vân Nương nhìn sang vị khách bên cạnh, là phu nhân Trấn Quốc Công phủ, Vương thị.
Vương thị đang cười híp mắt nhìn Triệu Ấu Lăng, thấy cô nương này dung mạo tinh xảo, trông có vẻ linh động, lại có vài phần giống con gái mình là Tɧẩʍ ɖυng Tư.
Trước mặt phu nhân phủ Trấn Quốc Công, Vân Nương chắc chắn không tiện nói thẳng sự thật với tiểu cô nương, việc nói không tìm được thợ thêu chẳng qua là để từ chối khéo yêu cầu của phu nhân Trấn Quốc Công mà thôi.
Thái phu nhân phủ Trấn Quốc Công sắp đại thọ sáu mươi tuổi, Vương thị muốn làm một bộ y phục thêu cát tường cho Thái phu nhân để lấy lòng bà.
Bây giờ chỉ còn mười ngày nữa là đến sinh thần Thái phu nhân, các tú phường trong khắp Kinh thành không nơi nào dám nhận việc của bà, yêu cầu về kỹ thuật thêu cao thì không nói nhưng thời gian gấp rút như vậy thì thật sự quá khó cho người ta.
"Tú phường của chúng tôi nhỏ nên cũng không thuê nổi tú nương đắt tiền.
Cô nương hãy đi nơi khác xem thử đi."
Ở nhà còn có con cái cần chăm sóc, Vân Nương không muốn lãng phí thời gian nữa.
Nếu có thể đuổi khéo cô nương trước mặt như vậy, phu nhân phủ Trấn Quốc Công cũng nên hiểu ý của nàng.
Nàng cũng không muốn nhận việc tự chuốc lấy phiền phức, thêu áo cát tường cho Thái phu nhân phủ Trấn Quốc Công, không khéo chẳng những không kiếm được tiền mà còn có thể mất mạng.
Nghe Vân Nương nói vậy, Triệu Ấu Lăng hơi thất vọng, chu môi bước ra khỏi tú phường.
Ngẩng mặt nhìn bầu trời mênh m.ô.n.g đầy sao, nàng lại bối rối.
Ta là ai? Tại sao ta lại ở đây? Ta có thể đi đâu bây giờ?
"Cô nương, cô có muốn theo ta về phủ làm việc thêu thùa không? Tiền công bao nhiêu cũng được."
Vương thị thò đầu ra từ cửa sổ nhỏ của kiệu mát có tua xanh, cười hỏi.
Triệu Ấu Lăng nhận ra bà, là người vừa gặp ở tiệm thêu, trông có vẻ là một phu nhân hiền từ dễ mến.
Hậu viện phủ Trấn Quốc Công.
Ngũ tiểu thư Tɧẩʍ ɖυng Tư dựa vào cửa sổ đếm sao, nghe nha hoàn báo phu nhân đưa về một tú nương dung mạo xinh đẹp, nàng lập tức ngồi không yên.
Hỏi rõ tú nương được bố trí ở Hoán Nguyệt Hiên không xa khuê các của mình, nàng liền dẫn hai tiểu nha hoàn cầm đèn l*иg đi đến Hoán Nguyệt Hiên.
Đi đến Hoán Nguyệt Hiên phải đi qua Phủ Hương Uyển, Tɧẩʍ ɖυng Tư bảo nha hoàn tắt đèn l*иg, đợi qua khỏi Phủ Hương Uyển rồi mới thắp lại.
Hai tiểu nha hoàn nhìn nhau, cùng dập tắt ngọn nến trong đèn l*иg.
Cổng mặt trăng của Phủ Hương Uyển đóng chặt.
Một cơn gió đêm lướt qua, gương mặt nhỏ nhắn của Tɧẩʍ ɖυng Tư lập tức biến sắc, nín thở bước nhanh vài bước mới cảm thấy lông tơ trên người dịu xuống.
Sờ lên má, nàng ta đột nhiên hơi hối hận, lẽ ra không nên ra ngoài chuyến này.