Chương 2

Triệu Ấu Lăng khéo léo lách người, tránh được tay tiểu nhị, nhìn hắn với vẻ mặt kỳ lạ, như thể đang thắc mắc tại sao người này lại ngăn cản nàng ăn vậy.

Khi tiểu nhị định chộp lấy nàng lần nữa, Triệu Ấu Lăng bóp vào huyệt má của hắn.

Tay tiểu nhị chưa kịp chạm vào tay áo thiếu nữ thì cánh tay đột nhiên tê cứng, cả nửa thân trái như không thể cử động được, vẻ mặt đau đớn, mặt nhăn nhúm như trái khổ qua.

"Ta đã thắng ngươi, giờ có thể ngồi ở đây rồi."

Triệu Ấu Lăng kiêu hãnh hất cằm, cười tủm tỉm nói.

"Nha đầu này sao lại vô lý như vậy, ta nói rồi chỗ này đã có công tử đặt trước..."

Cánh tay tiểu nhị đã hồi phục cảm giác nhưng vẻ mặt khổ sở vẫn chưa dịu đi.

"Tiểu nhị, cứ để nàng ấy ngồi đi, hiếm khi có người ngồi chung bàn với ta."

Người vừa bước lên từ cầu thang ngắt lời tiểu nhị.

Tiểu nhị lập tức đón tiếp.

"Thẩm công tử, chuyện này..."

"Xuống chuẩn bị bưng món lên đi."

Tửu quán vốn ồn ào, vì sự xuất hiện của Thẩm Chiêu mà trở nên yên lặng, ánh mắt của các thực khách đồng loạt hướng về mọi cử chỉ hành động của Thẩm Chiêu.

Thế tử phủ Trấn Quốc công Thẩm Chiêu vốn thích sưu tập mỹ nhân, phàm là người đẹp được hắn thu nạp vào phủ, ai nấy đều yêu hắn đến c.h.ế.t đi sống lại, hết lòng trung thành.

Cũng khó trách, Thẩm Chiêu diện mạo tuấn lãng, ra tay rộng rãi, phong lưu nhưng không tục tĩu.

Đáng quý hơn nữa, hắn còn khiêm tốn giữ lễ, ra ngoài chẳng bao giờ ồn ào kéo theo cả đoàn tùy tùng, luôn một mình thong dong.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một công tử mặc gấm thắt đai, Triệu Ấu Lăng đoán chắc đây chính là vị khách đã đặt chỗ từ trước.

Người ta đồng ý cho nàng ngồi chung bàn ăn, nàng cũng không e dè, lịch sự chia sẻ lãnh địa vừa chiếm được.

Nàng đứng dậy thi lễ nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại rơi vào những món ăn ở bàn bên cạnh.

"Cô nương khách sáo quá."

Thẩm Chiêu cười, đưa tay mời Triệu Ấu Lăng cùng ngồi xuống.

"Chắc là Thế tử phủ Trấn Quốc Công đã để ý cô nương này rồi..."

"Mỹ nhân xinh đẹp thế này ai mà chẳng để ý, đừng có chảy nước bọt rồi bảo không để ý."

"Được Thẩm công tử để ý, đó là phúc phận của cô nương đó."

...

Tiếng xì xào bàn tán nhỏ to không ngớt.

Các thực khách lập tức tập trung toàn bộ tinh thần vào động tĩnh của đôi nam nữ bên cửa sổ.

Những lời bàn tán này chính là điều hắn mong muốn.

Thẩm Chiêu mỉm cười cầm lấy chiếc ấm tử sa màu tím đậm, rót đầy vào chén hoa mai trước mặt, đặt ấm trà xuống rồi cầm chén trà đưa cho thiếu nữ ngồi đối diện.

"Xin hỏi quý danh của cô nương là gì?"

Giọng nói của Thẩm Chiêu nhã nhặn lại điềm đạm, lọt vào tai các thực khách như một sự quyến rũ phong tình.

"Triệu Ấu Lăng."

Cùng bàn ăn mà không đáp lại người ta thì không hay, huống chi người nói chuyện cũng không khiến nàng khó chịu, trong ánh mắt còn có vài phần thân thiết.

Triệu Ấu Lăng vốn đang lặng lẽ lắng nghe tiếng ồn ào xung quanh, cố gắng rút ra những kiến thức hữu ích để lấp đầy đầu óc trống rỗng.

Đột nhiên được gọi, nàng theo phản xạ trả lời cái tên duy nhất thuộc về mình hiện lên trong tâm trí.

Sau đó nàng ngẩng mắt lên nhìn Thẩm Chiêu, bổ sung:

"Là chữ "Ấu" trong "ấu", chữ "Lăng" trong "lăng giác".

Có lẽ là sừng của củ ấu còn non*, loại chưa phát triển thành lương thực ấy."

(*) Câu này phiên âm Hán Việt là: ấu ấu đích lăng giác.

"Phụt!"

Thẩm Chiêu không cười nhưng những thực khách đang vểnh tai lắng nghe xung quanh không nhịn được bật cười.

Cô nương này nói chuyện thật hài hước!

"Ừm, không tệ, tên hay đấy."

Thẩm Chiêu mặt không cười nhưng trong lòng đang cười thầm.

Hiếm khi gặp được một cô nương thuần khiết đáng yêu như vậy.

"Vậy ngươi tên gì?"

Có qua có lại mới là lễ phép.

Triệu Ấu Lăng ngẩng cao chiếc cằm nhỏ nhắn, hai tay ôm chén hoa mai, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe trông thật xinh xắn.