Chương 15

Thẩm Chiêu nổi tiếng phong lưu, hễ gặp mỹ nhân nào vừa mắt đều đưa về phủ cất giấu.

Triệu Ấu Lăng trẻ trung xinh đẹp, nếu Thẩm Chiêu nhìn trúng nàng đưa về phủ cũng không có gì lạ.

Nhưng bà chưa từng nghe nói mỹ nhân được Thẩm Chiêu đưa về phủ lại tự ý bỏ trốn.

Hương Tú và Hương Xảo đều nói cô nương này là phi tặc, xem ra rất có khả năng.

Bây giờ nghĩ lại, đêm qua rất có thể là Triệu Ấu Lăng đã trộm bạc của Thẩm Chiêu rồi trốn khỏi Trấn Quốc Công phủ, trong lúc hoảng loạn không chọn đường mà trèo tường rơi vào vườn của Hoài Vương phủ.

Còn chuyện Triệu Ấu Lăng nói ngũ tiểu thư và Vương phu nhân tranh sủng vì bộ y phục thêu của Thái phu nhân, có lẽ là nàng nghe lén được khi đang lẩn trốn trộm cắp.

Cao phu nhân ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Ấu Lăng bước đến trước mặt như hoa sen nở.

Trong lòng thầm than thở, cô nương xinh đẹp như vậy e là không thể giữ lại ở Hoài Vương phủ nữa.

Chiếc xe ngựa trang trí lộng lẫy đi ra từ Hoài Vương phủ, đi qua phố Đông rồi lại hướng về phía phố Nam.

Triệu Ấu Lăng vén rèm cửa sổ, tò mò nhìn cảnh phố xá bên ngoài.

"Ngoài trời nóng bức, đóng rèm lại cho mát mẻ."

Cao phu nhân phe phẩy chiếc quạt hương, thuận tay đưa cho Triệu Ấu Lăng một chiếc quạt tròn.

"Bạn của phu nhân ở xa lắm sao?"

Cao phu nhân đi gặp bạn, nàng là người đồng hành của Cao phu nhân, tự nhiên phải đi theo.

Chỉ là nàng không hiểu, Cao phu nhân có hai đại nha hoàn đi cùng, tại sao còn muốn nàng đi theo.

Nhưng đồng hành cùng Cao phu nhân cũng là một niềm vui, ngồi trong xe ngựa không chỉ có điểm tâm trái cây để ăn, còn có thể ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

"Đừng vội, từ từ ăn."

Nhìn Triệu Ấu Lăng nheo mắt khi ăn bánh ngọt, trong thoáng chốc như nhìn thấy con mèo Ba Tư Tuyết Đoàn mà huynh trưởng tặng bà khi bà còn chưa xuất giá, rất linh động đáng yêu.

Cao phu nhân thật sự không muốn liên hệ nàng với phi tặc.

Nhưng nếu giữ cô nương này lại để làm thϊếp cho cháu trai, sau này nếu bị người của Trấn Quốc Công phủ biết được, e rằng sẽ gây thù chuốc oán, Cao phu nhân không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Lát nữa đến Trấn Quốc Công phủ, nếu Thái phu nhân biết chuyện này, e rằng không cần đưa Triệu Ấu Lăng đi báo quan, trực tiếp đánh c.h.ế.t tại chỗ luôn.

Cao phu nhân không muốn hai nhà hiểu lầm nhau, nhưng cũng không muốn một đứa trẻ tốt như vậy cứ thế mà mất mạng.

Cho dù cô nương này thật sự có trộm túi tiền của Thẩm Chiêu, tội cũng không đến mức phải chết.

Ngày nay thiên hạ loạn lạc, chiến tranh liên miên, biết bao người ly tán, cuộc sống khó khăn, chắc hẳn cô nương này cũng là người đáng thương.

"Phu nhân, người không ăn chút gì sao?"

Triệu Ấu Lăng chớp đôi mắt to nhìn Cao phu nhân.

Cao phu nhân cười lắc đầu.

Triệu Ấu Lăng lấy từ bên hông ra một mảnh bạc vụn đưa cho Cao phu nhân.

"Đây là tiền bánh cho phu nhân."

"Hả?"

"Ta không thể ăn không đồ ngon của phu nhân được."

Triệu Ấu Lăng cảm thấy bánh mà Cao phu nhân cho nàng ăn rất ngon, chắc là đáng giá rất nhiều bạc.

Chỉ là sáng nay nàng chỉ lấy ra ba mảnh bạc vụn từ túi tiền nhét vào bên hông, vốn là để dùng bạc đổi lấy ba bữa ăn trong ngày.

Đã cho các trù nương hai mảnh, bây giờ chỉ còn một mảnh để đưa cho Cao phu nhân.

Nàng không ngờ bạc lại không dùng được lâu như vậy.

Nghe Triệu Ấu Lăng nói vậy, trong lòng Cao phu nhân lại trăm mối ngổn ngang.

Trong lòng không khỏi trách mắng Hương Xảo và Hương Tú, cho dù có phát hiện ra chuyện túi tiền, đáng lẽ nên âm thầm báo cáo cho bà, sao lại để nhiều người trong Vương phủ biết được như vậy, ép bà phải đưa người đi.

Cao phu nhân đã cho người mang thiệp đến phủ Trấn Quốc Công trước, Vương thị không ngờ Cao phu nhân lại đến sớm như vậy, bà vừa mới ăn sáng xong, đang trò chuyện với Tɧẩʍ ɖυng Tư trong sảnh.