Chương 14

(*) Tam phục thiên: ngày tam phục, 3 ngày nóng nhất trong năm.

Chắc giờ này trù phòng cũng sắp dọn cơm rồi, nàng chỉnh lại cổ áo rồi đi về phía trù phòng.

Sáng sớm men theo mùi khói bếp, nàng đã đến trù phòng xin một gói bánh màn thầu nguội từ hôm qua, lúc này đến đây, nàng đã quen thuộc với hai bà tử trong bếp.

"Triệu cô nương không nên dùng bữa ở đây, Cao phu nhân sắp xếp cho cô nương ở Lăng Vân Các, chắc chắn là xem cô nương như con gái."

Một bà tử vừa nói vừa cười, nháy mắt với bà tử kia.

Chỉ sau một đêm, trên dưới Vương phủ đều biết, Cao phu nhân đã chọn được một mỹ nhân cho Thế tử chưa về, chỉ đợi Thế tử gia trở về để thành toàn chuyện tốt.

"Ăn ở đâu cũng như nhau cả, ăn cùng mọi người còn náo nhiệt hơn."

Triệu Ấu Lăng không hề chê bai mà ngồi giữa các trù nương, cầm đũa lên, có người vội vàng múc cháo đặt trước mặt nàng.

Thế tử từ hai tuổi đã được gửi đi học nghệ, mười hai tuổi trở về phủ tận hiếu bên giường bệnh của Vương phi, mười bốn tuổi vào Bắc Cảnh làm lính dưới trướng Hoài Vương.

Ba năm trước, Hoài Vương được triệu về Kinh thành nhậm chức, an nguy của Bắc Cảnh đều đặt trên vai Thế tử Mục Hàn Trì.

Ngày nay, Bắc Cảnh đã yên bình, dân chúng an cư lạc nghiệp.

Trên dưới Vương phủ đều mong ngóng Thế tử trở về hầu hạ Hoài Vương, cũng để Vương phủ thêm phần sinh khí sau nhiều năm lạnh lẽo.

Đương nhiên càng mong ngóng Thế tử sớm ngày lấy vợ, sinh nhiều tiểu Thế tử, con cháu đông đúc, Hoài Vương vui lòng, bệnh tình cũng có thể hồi phục.

"Triệu cô nương, phu nhân nhà chúng tôi mời cô nương đến tiền sảnh dùng bữa."

Triệu Ấu Lăng đang định cầm đũa, một đại nha hoàn đến trước cửa trù phòng truyền lời, nàng còn muốn khách sáo vài câu, nha hoàn Hương Xảo đã bĩu môi nói:

"Phu nhân mời cô nương dùng bữa cũng có lời muốn hỏi, nếu cô nương không đi, vậy phu nhân đành phải đích thân đến đây."

Ăn sáng cũng phải mời đi mời lại, Triệu Ấu Lăng cảm thấy Cao phu nhân nhiệt tình như vậy, làm sao có thể để người ta đích thân đến mời mình.

Nàng liền đặt đũa xuống chào tạm biệt các trù nương, thuận tay lấy từ bên hông ra một mảnh bạc vụn nhỏ.

Ăn của người ta uống của người ta phải trả tiền.

Mấy trù nương thấy Triệu Ấu Lăng lại thưởng cho họ, ai nấy đều vui vẻ nói "Sáng nay đã thưởng rồi, sao còn dám nhận thêm thưởng của cô nương nữa."

Triệu Ấu Lăng đã theo sau Hương Xảo đi về phía tiền sảnh của Vương phủ.

"Tỷ tỷ tên gì?"

"Cô nương đừng gọi như vậy, nô tỳ tên là Hương Xảo."

"Hương Xảo tỷ tỷ, tỷ tối qua có đến phòng Hương Tú tỷ tỷ không?"

"..."

Hương Xảo dừng bước.

Nàng ta đã cố ý chọn một thời điểm đêm khuya thanh vắng để nói chuyện với Hương Tú, tại sao lại bị Triệu Ấu Lăng phát hiện!

Không biết những lời nói đêm qua với Hương Tú trước cửa phòng Triệu Ấu Lăng có bị nghe thấy không.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Hương Xảo thay đổi.

"Cô nương nhất định là nhầm rồi, nô tỳ tối qua đã đi ngủ sớm."

"Vậy sao, ta nghe nói có người muốn báo quan, cũng không biết là ai phạm lỗi."

Triệu Ấu Lăng như có điều suy nghĩ.

"Người trong Vương phủ chúng ta luôn luôn tuân thủ quy tắc, sao có thể báo quan được chứ."

Hương Xảo lập tức quyết định không thừa nhận.

Chỉ cần đưa được phi tặc này đến tiền sảnh để Cao phu nhân xử lý, nàng ta xem như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Hương Xảo bước nhanh hơn.

Triệu Ấu Lăng rất chắc chắn nàng nhận ra tiếng bước chân của Hương Xảo, cũng nhận ra giọng nói của nàng ta, nhưng người ta không muốn thừa nhận, nàng cũng sẽ không cố hỏi.

Triệu Ấu Lăng và Hương Xảo đi đến cửa hoa sảnh, đã có tiểu nha hoàn vào bẩm báo với Cao phu nhân.

Nghe nói Triệu Ấu Lăng đã đến, Cao phu nhân dùng khăn tay ấn ấn lên khóe mắt và mi tâm, như thể muốn xua đi những nghi hoặc trong lòng.

Bà có thể khẳng định túi tiền mà Hương Tú tìm thấy trong phòng Triệu Ấu Lăng là của Thế tử phủ Trấn Quốc Công Thẩm Chiêu.