Chương 13

Sau này có cơ hội phải bù đắp cho bà ấy, thêu cho bà ấy một chiếc túi thơm nhỏ hoặc dải đeo trán.

Chẳng hiểu sao Triệu Ấu Lăng lại rất tự tin vào tay nghề thêu thùa của mình.

Thay quần áo xong, nàng lại lấy túi tiền ra đếm những mảnh bạc vụn.

Bây giờ cảm thấy những mảnh bạc lấp lánh đáng yêu hơn cả những đồng tiền tròn vo.

Cất kỹ bạc rồi mới phát hiện trên chiếc túi tiền màu xanh lam dệt hoa văn đồng xu có thêu một chữ "Chiêu" màu vàng kim.

Tiểu sư muội mệt rồi...

Cảm giác chữ "Chiêu" này như đã từng nghe ở đâu đó, cơn buồn ngủ ập đến khiến nàng không kịp suy nghĩ nhiều, nhét túi tiền vào dưới gối, tay sờ lên chỗ phồng lên trên giường, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào rồi nhắm mắt lại.

Tiếng bước chân khe khẽ từ ngoài cửa, lần này là của hai người, họ dừng lại trước cửa phòng nàng.

Triệu Ấu Lăng vừa nhắm mắt lại, tai nàng vẫn còn rất nhạy bén.

"Nếu tỷ thật sự nghi ngờ nàng ta, không bằng sáng mai chúng ta đi tìm Thẩm công tử báo quan đi?"

Giọng nói của nữ tử nhỏ nhẹ, ngữ điệu đầy lo lắng.

Không có ai trả lời nàng ta, có lẽ đối phương đang gật đầu đồng ý hoặc đang suy nghĩ.

Tiếng bước chân lại vang lên, một người đi lên cầu, một người trở về phòng đóng cửa.

Hương Tú bàn bạc với người khác đưa nàng đi báo quan?

Triệu Ấu Lăng nhếch miệng cười, cảm thấy vị đại nha hoàn này suy nghĩ cũng quá nhiều.

Hương Tú không thể không lo lắng cho tương lai của mình.

Nàng ta đã hai mươi tuổi, đáng lẽ mười tám tuổi là đến tuổi xuất phủ, có thể được phu nhân sắp xếp gả ra ngoài để có được thân phận tự do.

Cao phu nhân vừa ý nàng ta có dung mạo xinh xắn, tâm tư tỉ mỉ, lại là người lớn lên trong Vương phủ, biết rõ gốc gác, nên đã giữ nàng ta và Hương Xảo cùng mấy đại nha hoàn khác lại, đặc biệt mời ma ma trong cung đến dạy dỗ các nàng.

Cao phu nhân tuy không nói rõ nhưng các đại nha hoàn đều biết.

Cao phu nhân muốn bồi dưỡng các nàng để sau này hầu hạ Thế tử, làm thông phòng cho Thế tử, để Vương phủ có thêm con cháu nối dõi tông đường.

Nhưng cho dù được Thế tử thu nhận, thân phận cũng chỉ là nô tỳ, trừ khi sinh được con trai hay con gái để nâng cao thân phận, cuối cùng cũng không thể sánh ngang với các thϊếp thất.

Nếu để thiếu nữ lai lịch không rõ ràng ở trong sương phòng làm thϊếp cho Thế tử, trong lòng nàng ta vẫn không yên tâm.

Hương Xảo nói đúng, đợi trời sáng sẽ đến Trấn Quốc Công phủ tìm Thế tử Thẩm Chiêu xác minh, chắc chắn ngài ấy sẽ điều tra rõ thân phận của Triệu Ấu Lăng.

Trời chưa sáng, Hương Tú đã thức dậy.

Nàng ta vừa đẩy cửa phòng ra, phát hiện có người dậy còn sớm hơn cả mình.

Triệu Ấu Lăng đang đứng trên cầu đá trêu đùa đàn cá gấm trong hồ, thỉnh thoảng lại rắc một nắm vụn bánh xuống dưới cầu, nhìn cá tranh nhau ăn hết, rồi lại rắc tiếp.

Cửa sương phòng mở toang, Hương Tú nhớ lời dặn của Cao phu nhân, phải hầu hạ Triệu Ấu Lăng chu đáo.

Vì Triệu Ấu Lăng dậy sớm hơn nàng ta, nàng ta chỉ đành vào phòng giúp Triệu Ấu Lăng dọn dẹp.

Dọn dẹp xong mọi thứ, gấp chăn gọn gàng vào trong màn, cảm giác có thứ gì đó nhô lên ở lòng bàn tay.

Nàng ta nâng chăn lên lấy túi tiền, nhìn thấy chữ "Chiêu" thêu trên túi tiền, Hương Tú thoáng giật mình.

Đây chẳng phải là túi tiền của Thế tử phủ Trấn Quốc Công Thẩm Chiêu sao, sao lại rơi vào tay Triệu Ấu Lăng?

A! Hương Tú đột nhiên hiểu ra, vội vàng nhét túi tiền vào tay áo, bước nhanh ra ngoài, thấy Triệu Ấu Lăng vẫn đang đứng trên cầu trêu cá, nàng ta vội vàng nói một câu đi bẩm báo phu nhân rồi quay đầu chạy về hậu viện gặp Cao phu nhân.

Vụn bánh trong tay đã hết, Triệu Ấu Lăng phủi phủi tay.

Tam phục thiên*, gió sớm cũng nóng bức, nàng cởi khuy áo cHS màu vàng chanh nhạt, đưa tay sờ lên miếng ngọc bội đeo trên cổ, cảm giác mát lạnh thấm vào da thịt khiến lòng bình tĩnh lại.