Chương 10

Thấy tiên nữ từ trên trời giáng xuống, Cao phu nhân kinh ngạc đến mức quên cả phe phẩy chiếc quạt hương trong tay, chăm chú nhìn tiểu tiên nữ, sợ chỉ chớp mắt một cái tiên nữ sẽ biến mất.

"Phu nhân."

Nghe thấy đại nha hoàn phía sau gọi, Cao phu nhân mới hoàn hồn.

Không đợi Cao phu nhân ra hiệu, đại nha hoàn Hương Tú đã hỏi dồn Triệu Ấu Lăng:

"Cô nương này từ đâu đến, sao lại trèo tường nhảy vào Hoài Vương phủ chúng ta? Có biết tự tiện xông vào nhà quan là tội c.h.ế.t không?"

Nếu không phải niệm tình đối phương là nữ nhi thì việc tự tiện xông vào hậu hoa viên của Vương phủ có thể bị đánh c.h.ế.t ngay tại chỗ.

"Xin lỗi xin lỗi, ta bị lạc đường."

Lúc nhảy tường, Triệu Ấu Lăng đã đoán phía sau bức tường cao sẽ là hậu viện nhà người khác, nhưng không ngờ lại là hậu hoa viên của Vương phủ, càng không ngờ muộn thế này mà trong hậu hoa viên vẫn có người.

Vốn có thể lặng lẽ chuồn ra ngoài, giờ thì hay rồi, bị người ta bắt tại trận nhưng Triệu Ấu Lăng không làm chuyện trái lương tâm, lưng vẫn thẳng tắp.

Thậm chí còn âm thầm nghĩ, nếu có thể đánh ngất hai người này một cách lặng lẽ thì có thể yên tâm tìm đường ra.

"Phía sau Vương phủ là ngõ nhỏ, có đường ngươi không đi, sao lại lạc đường đến Vương phủ của chúng ta? Hôm nay nếu ngươi không giải thích rõ ràng, phu nhân nhà ta sẽ không tha cho ngươi."

Hôm nay phu nhân không đón được Thể Tử trở về, tâm trạng buồn bực, đêm khuya không ngủ được, ngồi trong vườn ngẩn người nhìn hồ sen.

Bị cô nương từ trên trời rơi xuống làm phiền, hiểu rõ tâm tư chủ tử, Hương Tú không chịu buông tha.

"Ơ?"

Cao phu nhân nhận ra Triệu Ấu Lăng chính là cô nương mà bà nhìn thấy ở cổng thành phía Bắc lúc chiều tối.

"Ngươi lại đây nói chuyện.

Nếu thật sự là lạc đường, ta sẽ cho người đưa ngươi ra ngoài."

Cao phu nhân nhìn Triệu Ấu Lăng thành thật đi tới gần, nhìn chiếc áo màu vàng ngỗng của nàng như được phủ một lớp ánh trăng mờ ảo, quả nhiên là một nữ tử tràn đầy linh khí.

Đợi đến khi nhìn gần thì càng kinh ngạc hơn, giống như thấy được thiên nhân.

"Ngươi tên gì?"

"Triệu Ấu Lăng."

Triệu Ấu Lăng ngoan ngoãn đáp.

"Sao ngươi lại lạc đường ở con hẻm phía sau Vương phủ của chúng ta?"

Cao phu nhân nhớ rằng con hẻm phía sau Vương phủ thông ra phủ Trấn Quốc Công, cửa của hai phủ, một cái hướng nam.

một cái hướng bắc, đối diện với những con phố khác nhau.

Muốn đến phủ kia, ngồi xe ngựa cũng phải mất một nén nhang.

"Chuyện này nói ra hơi dài dòng."

Triệu Ấu Lăng cảm thấy việc bị phu nhân Trấn Quốc Công gọi đến làm tú nương không có gì phải giấu giếm, bèn kể lại đầu đuôi sự việc cho Cao phu nhân nghe.

Cao phu nhân nghe thấy thú vị, đặc biệt là nghe nói Ngũ tiểu thư của phủ Trấn Quốc Công bảo Triệu Ấu Lăng lén lút bỏ trốn, càng thêm thích thú.

Đích phu nhân của Trấn Quốc Công và con gái ruột của mình tranh sủng trước mặt Thái phu nhân, chuyện này thật hiếm có!

Nhưng nghĩ lại cũng không có gì lạ, Vương thị không có chỗ dựa nhà mẹ đẻ, làm vợ cho Trấn Quốc Công cũng chỉ sinh được một trai một gái.

Thái phu nhân cưới cho con trai mấy vị thϊếp nhưng đứa thì sảy thai, đứa thì c.h.ế.t yểu.

Mọi người đều cho rằng Vương thị âm thầm giở trò quỷ quái, không để cho các thϊếp thất dựa vào con cái mà giành mất sủng ái của mình.

Vương thị có nỗi khổ không nói ra được, để không mang tiếng bất hiếu bất nghĩa, chỉ đành cố gắng lấy lòng Thái phu nhân.

Ngũ tiểu thư đã đến tuổi cập kê, lấy lòng Thái phu nhân chẳng phải là để mong có được một tấm chồng tốt sao.

Gần đây Trấn Quốc Công có ý liên hôn với Hoài Vương phủ, Cao phu nhân suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy cuộc hôn nhân này không thích hợp.

Nếu để Ngũ tiểu thư phủ Trấn Quốc Công vào cửa, cháu trai bà đừng hòng nạp thϊếp cưới vợ lẽ nữa.

Thái phu nhân cho con trai mình cưới nhiều vợ để dòng họ Thẩm phát triển thì được nhưng nếu đến lượt cháu gái của bà làm vợ cả cho người ta, bà ấy tuyệt đối không để cháu gái chịu thiệt thòi, cùng những người phụ nữ khác chung chồng.