Cuối giờ Thân, cổng Bắc của Kinh thành kẽo kẹt đóng lại dưới ánh hoàng hôn.
Nhìn những chiếc đinh đồng lấp lánh trên cổng thành, Cao phu nhân thầm thở dài.
Hôm nay, cháu trai Mục Hàn Trì lại không về.
Theo tính toán từ bức thư, đáng lẽ hôm qua hắn đã phải về rồi.
Lẽ nào phương Bắc lại xảy ra chiến loạn?
Cao phu nhân đang định quay người lên xe, bỗng nghe thấy tiếng gọi liên tục từ ngoài cổng thành: "Chờ một chút, chờ một chút..."
Một thiếu nữ mặc áo lụa vàng nhạt chui qua khe hở của cổng thành sắp đóng lại.
"Ầm" một tiếng, cổng thành đóng chặt sau lưng thiếu nữ, ba then sắt lớn liên tiếp hạ xuống.
Nhìn thấy thiếu nữ, niềm hy vọng vừa bùng lên trong mắt Cao phu nhân lại tắt ngấm, như tia nắng chiều bất chợt rơi xuống bên tháp cổng thành.
Trời tối dần.
Thấy phu nhân nhà mình vẫn luyến tiếc nhìn chằm chằm cổng thành, hai nha hoàn bước lên, một trái một phải đỡ tay Cao phu nhân dìu bà lên xe.
Cao phu nhân ngồi vào xe phủ mui xanh, rèm đỏ, treo biển sơn chữ Hoài Vương phủ, không nhịn được vén rèm cửa lên nhìn thiếu nữ vừa vào thành.
Cao phu nhân cảm thấy thiếu nữ như được bao bọc bởi một lớp ánh sáng lơ lửng, trông có vẻ rất tiên khí.
Nếu để cô gái này sinh vài tiểu Thế tử cho cháu mình, chắc chắn sẽ như những tiên đồng bên cạnh Thái Thượng Lão Quân, linh hoạt đáng yêu.
Ở Từ Tâm Am có một bạch y ni cô từng khiến bà kinh ngạc, cũng mang vẻ tiên khí như thế nhưng so với thiếu nữ này, tiên khí sáng trắng của bạch y ni cô có lẽ là do bộ áo thiền màu trắng mà thôi.
Cao phu nhân muốn nhìn thêm vài lần nữa nhưng thiếu nữ đã bước vào một tửu lâu gần đó rồi chẳng còn thấy đâu.
Không biết là con gái nhà ai, phải sai người đi tìm hiểu thử.
Trong Kinh thành này, những cô gái xứng với cháu bà thật sự không nhiều lắm!
Cao phu nhân buông rèm cửa xe xuống, lại bắt đầu lo lắng cho hôn sự của cháu mình.
Triệu Ấu Lăng đi theo hương thơm bước vào tửu lâu ven đường, tầng một đã đầy khách, tầng hai bên cửa sổ có một chỗ trống.
Chỗ bên cửa sổ là chỗ rất tốt, nàng nhanh chóng bước tới.
"Khách quan chậm đã, chỗ này đã có người đặt trước rồi."
Tiểu nhị vội vã bước lên ngăn lại.
"Vậy ta ngồi ở đâu bây giờ?"
Tầng một đã chật kín chỗ, tầng hai chỗ trống duy nhất lại không cho ngồi, Triệu Ấu Lăng đứng tại chỗ xoay một vòng, chớp chớp lông mi, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Một thiếu nữ xinh đẹp bước vào tửu quán, lập tức thu hút ánh nhìn của thực khách.
Thiếu nữ xinh đẹp lại xoay vòng tại chỗ, chiếc váy bay lượn như cánh bướm, khiến nhiều khách nam ở mấy bàn khác phải lau vội nước bọt tràn ra bên khóe miệng.
"Ta khuyên cô nên về nhà sớm thì hơn, nơi này không thích hợp để cô dùng bữa."
Tiểu nhị quan sát thiếu nữ, trông nàng như ngọc, không có tỳ nữ theo hầu, trên người không có túi tiền, tuy dáng vẻ khí chất như tiểu thư thế gia nhưng lại không có ngọc bội hay trâm cài.
Hắn ta tốt bụng ghé sát nhỏ giọng khuyên nhủ, một là muốn nhắc nhở thiếu nữ, thời thế loạn lạc, trời tối không an toàn; hai là không muốn thiếu nữ ăn quỵt, gây thêm phiền phức.
"Ta đói bụng rồi, ngươi nói...!cái gì mà khách đã đặt trước cũng chưa tới, để ta ăn trước đi.
Ta ăn rất nhanh, ăn xong sẽ đi ngay, chắc chắn không làm lỡ...!cái vị khách đã đặt trước kia."
Mùi thơm trong tửu quán đã kí©h thí©ɧ con sâu đói trong bụng, Triệu Ấu Lăng vừa nói vừa ngồi xuống bên cửa sổ, mặt nghiêm túc chỉ vào các đĩa thức ăn trên bàn bên cạnh, bảo tiểu nhị mang lên y hệt như vậy.
Đã gặp nhiều kẻ vô lại to con cục cằn, giờ lại thêm một thiếu nữ xinh đẹp tinh tế cũng giả ngốc giả ngơ với hắn.
Giá các món ăn trong tửu quán không rẻ, gặp phải kẻ ăn quỵt, những người phải chịu thiệt vẫn là bọn tiểu nhị như họ.
Tiểu nhị vung chiếc khăn vắt trên vai rồi bước lên, giơ tay định nắm lấy cánh tay Triệu Ấu Lăng.