3
"Sư huynh, rượu này là sư muội cố ý vì huynh mà ngâm ủ. Huynh đừng phụ tấm chân tình của ta!"
Lâm Mộng Dao lại cầm lấy ly rượu độc.
Lần này, nàng ta trực tiếp đưa đến miệng ta.
Chỉ còn thiếu chút nữa là muốn đổ vào miệng ta mà thôi.
Ta cười lạnh không nói, ta không muốn giả vờ nữa.
Nếu các ngươi đã muốn ta chết thì ta đây sẽ thuận theo ý của các ngươi.
Sau này đừng trách ta nhé!
Lâm Mộng Dao hạ loại độc tên là Đoạn Hồn Tán.
Loại độc này, trong thời gian cực ngắn có thể làm tu sĩ mất hết linh lực, thần hồn bị tiêu diệt.
Trùng hợp lại là, độc này ta có thể giải.
Một ly vào cổ họng.
Cảm giác cay đắng kéo dài trong khoang miệng, tay phải ta dán sát khóe môi dùng sức lau đi rượu còn sót lại, cuối cùng mang theo hừ lạnh liếc mắt nhìn Lâm Mộng Dao.
Mà nàng ta không chút che dấu nở nụ cười độc ác, nghĩ là mình đã thắng chắc.
Ta loạng choạng ôm trán rồi bất tỉnh trên ghế, bên tai vang lên tiếng cười ác ý của nàng ta.
"Sư huynh, vì hạnh phúc của chúng ta, ta đành phải hy sinh huynh vậy."
4
Nửa đêm.
Tiệc cưới đã tàn.
Rầm một tiếng, một bóng dáng gầy gò bước vào phòng.
Lâm Mộng Dao nhìn thấy người tới, nhịn không được nhào đến.
Tiếng hôn sâu đột nhiên vang lên trong không gian.
“Lục Trạch.”
Tiếng thở hổn hển mềm mại, kèm theo tiếng hít thở nặng nề.
Giọng Lâm Mộng Dao run lên, kéo dài âm cuối.
Lục Trạch kiễng chân, thân mật vuốt ve sống mũi Lâm Mộng Dao.
Lâm Mộng Dao khẽ cười hiện ra má lúm đồng tiền, mũi hơi nhếch lên, sắc mặt nhất thời lạnh xuống.
“Trên người chàng sao lại có mùi son phấn của nữ nhân?”
“Nào có, là mùi hoa ở hậu hoa viên đấy.”
Ánh mắt Lục Trạch loé lên, tay trái ôm lấy eo Lâm Mộng Dao, tay phải cầm bàn tay mềm mại của nàng ta, thuận miệng nói vài câu yêu thương.
Ta ngồi trên ghế, tránh cho Lâm Mộng Dao phát hiện manh mối, dùng thần thức nhìn thấy tất cả, trong lòng cảm thấy ghê tởm.
Bất quá một giây sau, ta cũng nghe được tiếng lòng của Lục Trạch.
[Con mẹ nó cái mũi cô ta hay vậy? May mà ta đã chuẩn bị trước.]
Ha ha, thật sự thích câu nói này: Người mà ngươi trân trọng có thể cũng chỉ là đồ vô dụng với kẻ khác.
Lục Trạch ngoại trừ khuôn mặt thì chẳng có gì. Dáng người thấp bé, cao chỉ đến ngang vai Lâm Mộng Dao.
Ăn đan dược ba năm, ta đoán cũng chẳng cao hơn được nữa.
Khi hai người mây mưa triền miên kịch liệt lại không cẩn thận đυ.ng phải ta, thuận thế, ta ngã xuống đất tìm tư thế thoải mái hơn.
Lục Trạch cúi đầu nhìn ta, trong đầu toàn là ghen ghét.
Dù sao, hắn chỉ có khuôn mặt có thể ở trước mặt ta mà tự hào, các phương diện khác thì ta bỏ xa hắn.
Lục Trạch bước tới, tát vào mặt ta một cái.
Đáng tiếc, tiểu tử này thực lực kém hơn ta vài cảnh giới nên mặt của ta không hề tổn thương, ngược lại tay của hắn sưng đỏ như móng heo, kêu rên khóc lóc.
Lâm Mộng Dao đau lòng bôi thuốc, cũng hung tợn liếc ta một cái.
Đối với việc này, ta chỉ có thể nói một câu: Ta vô tội.
Bởi vì tình tiết này, Lục Trạch nhìn thấy ta thì lên không nổi nên đề nghị Lâm Mộng Dao đến chỗ hắn để tiếp tục.
Sau khi hai người rời đi, ta chậm rãi đứng dậy.
Ta phất tay, tinh thạch màu lam to bằng nắm tay từ góc tối bay ra, rơi vào lòng bàn tay ta.
Đây là đá lưu ảnh.
Đạo cụ để cho đệ tử tiện ghi chép lại lời chỉ dạy trong quá trình học tập.
Chỉ dựa vào hình ảnh hai người ôm ấp vừa rồi, với bản tính sĩ diện của phụ thân Lâm Mộng Dao, Lâm Thiên, ông ta sẽ vì bảo vệ uy nghiêm của người đứng đầu một tông mà phế hoặc gϊếŧ Lục Trạch.
Nhưng ta đột nhiên không muốn chuyện chỉ kết thúc như thế.
Ta sờ má phải vừa bị tát, nhớ đến tiếng lòng của Lục Trạch vừa rồi, tin tức này có thể đào sâu.
Ta vội vàng đến chỗ ở của Lục Trạch trước hai người họ, lặng lẽ đặt mấy khối đá lưu ảnh ở các góc phòng.
Nhất là ngay chiếc giường lớn màu hồng phấn tràn ngập tình thú kia.
Chịu đựng một tháng, Lâm Mộng Dao cùng Lục Trạch dường như muốn cắn nuốt nhau tại chỗ, ánh mắt đan xen du͙© vọиɠ, gắt gao quấn chặt nhau.
Nhưng không đợi ta cảm khái vài câu.
Hai phút rưỡi sau...
Lâm Mộng Dao ghé vào ngực Lục Trạch, mặc sức tưởng tượng cuộc sống sau khi ta chết.
Ta cười lạnh vài tiếng, chậm rãi hoà vào màn đêm.