- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Dị Giới
- Sứ Mệnh Hoàng Đạo (12 Chòm Sao)
- Chương 43: Gϊếŧ không phải tôi gϊếŧ!!
Sứ Mệnh Hoàng Đạo (12 Chòm Sao)
Chương 43: Gϊếŧ không phải tôi gϊếŧ!!
Trong 1 căn phòng tràn đầy những lọ hóa chất kì lạ và những nguyên liệu quí hiếm với giá trên trời đc trải dài tràn lan khắp 1 phòng, trong phòng căn phòng đáng giá cả 1 giá tài thế này, 1 nhóm người với những bộ áo sáng trọng đứng vây quanh 1 cậu bé, họ quán sát cậu rất chăm chú và trên tay ai cũng có 1 quyển sổ đc ghi chép rất là tỉ mỉ. Có vài người chạm vào người cậu tựa như đang kiểm tra 1 thứ gì đó.
Cậu bé xinh xắn đang ngồi trên đó, Aqua ngồi trên 1 cái ghế gỗ, mắt đờ đẫn mông lung tựa sương mù, cậu có vẻ chẳng có khái niệm gì về xung quanh thì phải hay là cậu đang ko làm chủ đc cơ thể mình nữa rồi. Thế nhưng 1 tiềm thức khác đang ở trong thân xác nhỏ bé đó, chậm rãi mà xem lại thước phim bề thời bé của mình.
1 người mờ ảo xuất hiện trước mắt cậu, lão tà cừoei khá dị:
Đc rồi cậu bé, hãy lại trình diện tiếp nhé, vật thí nghiệm đáng yêu.
Ngay lập tức, hàng loạt các mũi kim cứ nhắm vào người mà đâm. Dẫu đã 10 năm trôi qua, nhưng cái cảm giác đâm xuyên qua da thịt vẫn khiến Aqua ko thể nào tiếp nhận nổi và càng ko thể quên nổi __Nó rất đau.
Những mũi tiêm liều mới tăng bội lần và lại còn là những loại thiếu mới chế ra, khi này, cơ thể nhỏ bé đó thật ko thể nào chịu nỗi đau khủng khϊếp như thế này, từ khóe môi mỏng máu ko ngừng chảy ra, cơ thể ngã ra khỏi ghế nằm xuống đất mà cô giật, đã thịt tụea như muốn nứt ra cả.
_ko ổn, có nguy cơ cơ thể sẽ nổ tung mất!!
_đồ ngu, mau nhanh tay mà cứu lấy thí nghiệm tâm đắc nhất của ta!!
Cả bọn người chạy loạn khắp cả phòng. Họ dùng mọi biện pháp để ngăn chặn lại việc Aqua sắp chết, họ ko ngu đâu, cậu ta là thí nghiệm thành công nhất trong bao năm qua, họ sẽ ko để cậu chết như thế.
Ngay khi cơ thể Aqua từ từ giảm bớt co giật thì họ mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng ai ngờ, mát tóc ấy, đôi mắt ấy ko phải là màu xanh nữa rồi, mắt đỏ tóc bạc, cậu tựa như 1 sinh vật tuyệt mĩ nhất thế gian này khó ai cưỡng lại.
Cậu đã bước vào ngưỡng cửa lịch sử lúc 5 tuổi _Vampire hóa.
Mà cái vẻ đẹp này, cả bọn vampire thật chắc cũng ko sánh bằng.
_nhanh lên, mau mau tâu lên với đức vua rằng thí nghiệm lịch sử huyền thoại đã hoàn thành!! Haha, ta sẽ làm nó thành 1 cỗ máy hủy diệt bậc nhất trên quốc gia này và ngôi vị của đế quốc sẽ là của ta!!!
Ngay khi lão vừa dứt lời thì cậu bé kia, thân hình nhỏ nhắn đã cùng nhau giao chiến với lão rồi. Thân bé nhỏ thì nhỏ đó, tuy bị thương rất nặng nhưng đầu bọn chúng đã thành vật tế cho cơn khát và sự phẫn nộ của cậu.
Aqua nằm vật vã cạnh những cái xác bé bết máu, cậu thật may mắn vì những kẻ nghiên cứu như bọn này ko thiên về chiến đấu, ấy nhưng vậy mà cậu lại bị đánh đến nỗi tựa như chỉ cần nhắm mắt thôi thì sẽ vĩnh viễn ko mở ra đc nữa.
Có tiếng động phát ra làm cậu chú ý tới, 1 người phụ nữ trông thật thảm gắng mà lết đến chỗ cậu, khi cô ta đã đến gần, cậu chả thèm nhìn lấy chứ nói chi là nói chuyện. Cô ta là 1 thành viên trong cái hội nghiên cứu điên này vừa bị cậu thảm sát chứ đâu nhưng ai mà ngờ đâu cô ả sống dai thật. Cậu chả thèm nghĩ rằng cô ta có gϊếŧ cậu hãy ko, vì chả sao, cậu đã trả thù đc rồi thì sống chi để kéo dài cái thân xác mục rữa đáng thương này nữa.
Ấy vậy mà cô ta ko hạ sát cậu, cô ta nhét vào miệng cậu 1 thứ gì đó và buông lại cho cậu 1 câu trước khi ngã xuống:
Kẻ mạnh..... th.....ống trị kẻ y....yếu!!!
Cho tới nay, Aqua vẫn ko đoán ra đc cô ta đã nhét gì vào miệng cậu nữa.
Thời gian và ko gian bỗng chốc đc tua lại nữa, khoảng thời gian này là lúc Aqua đang ra tay thảm sát ngôi làng thứ 3, trước mắt cậu à 1 cô bé thật gầy và yếu, dĩ nhiên cậu dùng 1 tay cũng có thể gϊếŧ đc cô ta thế nhưng cậu muốn giữ lại cho mình 1 thứ, đó là nhân tính, cậu ko thể như 1 còn quỷ mà đến con nít cũng chém gϊếŧ vô độ, hiệu quả thuốc kí©h thí©ɧ có vẻ đã giảm bớt trong cậu,
Giọng khàn tựa như đang cầu xin hơn là gào thét:
Đi nhanh!!
Con bé có vẻ hơi hoảng hốt, nhưng nó vẫn đứng đó, chỉa dao về cậu, tay run run quyết ko buông con dao xuống. Bỗng 1 người đàn ông đc Aqua trừng mắt tới thì hoảng hồn chạy tới ôm cô bé đi.
Cậu thiếu niên tuyệt mĩ, giọng khản đặc tựa 1 kẻ già yếu:
Sống đi, hận thì mới đến tìm gϊếŧ ta đc.!!
Cái hành vi thả người của cậu khiến bọn viên quan và tên nhà nghiên cứu kia ko bằng lòng mấy nên ngày hôm đó, Aqua đã chịu hình phạt là bị dòng điện 500W đi qua người 5 lần, thật độc ác, 1 đứa trẻ chưa tròn 5 tuổi và còn là hệ thủy thuần khiết nhất đã bị nhiễm tạp chất thuốc kí©h thí©ɧ,.... thì khác nào định gϊếŧ thằng bé chứ. Thế nhưng bọn lão chủ hừ nói:
Đây là cách dạy bảo 1 con chó hoang từ lúc bé.
Chiếc vòng cổ Kim loại như vòng xích chó gắn lên cổ cậu và theo đó là dòng điện mà pháp điên cuồng lão tới cậu mà phóng. Tiếng hét vang vọng tới tận nơi nào, tiếng là hét thất thanh của 1 đứa bé đỉ làm mọi người nghe đứt ruột nhưng vua nước Rius, hắn càng nghe thì càng hận và thỏa mãn biết bao.
Xem những thứ này, Aqua cũng chả có ấn tượng và cảm xúc gì mấy về thời thơ của mình, có lẽ ấn tượng nhất là người phụ nữ kia đã cố gắng làm điều gì đó với cậu trước lúc chết mà thôi.
____-_-__#-_#%*-+*-#_;-_;;-*%_-
Cậu bé tháo vát và lanh lợi chạy nhảy ko ngừng về phía sau ngôi nhà gỗ nhỏ, cậu bé cười thật tươi và khoe về chiến lợi phẩm của mình là một 1 cái rổ đầy ốc:
Ông ơi, bà ơi. Xem nè, Can giỏi ko??!!
2 người ông bà nhìn có vẻ chừng 30 tuổi thôi nhưng ai ngờ họ đã hơn 60 chứ, quả là đẹp lão, dùng ánh mắt đầy yêu thương mà nhìn cậu:
_ừm, cháu ông giỏi nhất!!
_đào nhiều ốc như vậy cũng mệt cho cháu rồi, đi nghỉ ngơi đi cháu!!
_ông bà ơi, cho cháu ra biển chơi với bạn 1 chút xíu nữa nha!!
2 người gật gù làm Can vui mừng mà phóng 1 mạch về hướng biển.
_thằng bé còn nhỏ mà có khả năng giao tiếp với đvật rồi!!
_thằng bé thật giỏi và ngoan!! Thế nhưng như thế càng lại ko công bằng cho nó!!
_tôi mong thằng bé sẽ đc sống bình yên mà ko phải chịu uất ức gì cả, chúng ta thật nợ nó quá nhiều rồi!!
Cả 2 người đều ánh lên 1 vẻ ưu sầu khó tả, trong mắt họ chất chứa thật nhìu nỗi niềm.
Can thì đang rôn rả trò chuyện cùng mấy bạn tôm, cua, cá gì của mình ấy. Thì 1 toán người xuất hiện, bọn này có quá cao ngạo hay ko khi mặc trên mình lễ phục cao cấp nhất, thậm chí ko che dấu gì về huy chương ma pháp sư của vương quốc Cer, thật là ngạo nghễ.
Hai người già đang ngồi uống trà và nấu ăn thì nghe đc tiếng hét thất thanh của Can vang lên.
_ông bà!! Cứu cháu với!!
2 người giật nảy mà đứng lên ngày, đang chuẩn bị phóng đi thì cả 1 toán người đã bao vây lấy 2 người họ. Bọn chúbg dựng 1 kết giới cao cấp có khản năng ngăn chặn trên dưới 3 ma pháp sư cao cấp. Ông lão ko giữ đc bình tĩnh nữa mà gắt cáu lên:
_phản đồ, cút sang 1 bên cho ta!!
Bọn chúng vẫn im lặng, chúng quỳ xuống:
_đức vua tha tội!! Bọn thần chỉ đang thực thi nhiệm vụ mà nhà vua đã ban cho thôi ạ!!
Ông lão mặt xanh đỏ đan xen:
_từ khi nào thằng con đó có quyền hành cao hơn ta thế!!! Còn ko mau xuống!!
_thưa đức vua, người nên biết tên nhóc đó là 1 thảm họa và nó cần bị trừ khử!!
_ta ko cần ngươi dạy khôn cho ta!!
_vì tương lai cho vương quốc Cer và vị vua đc kế thừa chỉ có hoàng tử Nac-Cer xứng đáng nhất mà thôi!! Tên nhóc kia sẽ gϊếŧ chết cháu ngài mất, ko lẽ ngài định bảo vệ 1 thằng nhóc ko quên biết mà chống lại cháu trai của ngài sao??
Lão lẩm bẩm: cũng chỉ là ko huyết thống...!!!
_--__-_--_--
_ông.... bà.... Cháu đau quá... Thật rất đau!!
Can nằm vật vã trên thảm cát đỏ tươi vị máu, từng đợt sống đánh vào mặt cậu từng cơn sống nước, hay nói đúng hơn là c9wn sống máu. Biển đỏ tươi đó máu hay do ánh hoàng hôn phản chiếu mặt biển đây. Có lẽ là máu, máu của cậu... Và của bọn đã có ý gϊếŧ cậu.
Cậu ko biết mình đã gϊếŧ chúng bằng cách nào nhưng cậu nhớ rằng trong cơn hoảng sợ vì bị tấn công dẫn đến thương tổn nặng, cậu đã tháo chạy về phía biển, khi đó, 1 con cua khổng lồ vô cùng tutệt đẹp và hoàn mĩ từ dưới buển trồi lên, bọn kia nhìn thấy nó thì mặt cứng đơ, lộ rõ vẻ sợ hãi, miệng lắp ba lắp bấp ko nên lời:
_ngài.... ngài..... Là......!!!
_xanh... Đế....!!
Họ thật rất sợ hãi, như thế nào mà ko sợ đc, nếu là người nước Cer thì sẽ biết Huỳnh Đế Xanh _còn vật cưng của vua nước Cer thời cổ xưa, này đc tận mắt nhìn thì ko sợ mới lạ đấy.
Can lức bày ko biết con cua xanh đó mạnh như nào, sẽ đứng về phe cậu ko, cậu chỉ cảm thấy rằng nó sẽ bảo vệ mình thôi, và trong mắt cậu nó ko ỏhai là 1 vị Huỳnh Đế mà là 1 con cua xanh to lớn thôi.
Nhưng ko phải gọi là cứu mà chính xác hơn là thức tỉnh sức mạnh khi cận kề cái chết, nó chỉ gϊếŧ 1 tên pháp sư thứ nhất, sau đó hướng càng về phía tây cậu mà kẹp, cánh tay trái của Can đã bị bẻ vụn và cắt xén qua như thế.
Bọn người tưởng Huỳnh Đế mún giúp Nac _Cer diệt trừ Can nên vui mừng. Cậu thật rất sợ, cậu ko muốn chết, từ khi nào biển đã đen đi, gió thổi mạnh tưởng như mún ngộp thở đi, từng cột nước to phóng thẳng lên trời và đột ngột chuyển hướng cuốn lấy mà gϊếŧ từng tên còn lại. Con cua đó đã chết chưa hay đi đâu rồi, cậu ko biết!!!
Gϊếŧ chóc, máu hòa nước biển, cậu cảm thấy hình như mình thật khủng khϊếp!! Bạn biển của cậu đâu rồi, chúng chết rồi, trong vùng biển chết do chính cậu gϊếŧ.
Sao 1 thời gian khá dài để 2 ông bà lão xử lí bọn kia xong thì chạy đến, chỉ thấy cháu trai của họb, thân mình đẫm máu, đôi mắt thất vọng tựa mún buông bỏ mọi thứ. Họ ko nói gì, chỉ nghẹn lòng mà đem Can về thôi.
Can chỉ ngủ và cảm nhận lại nỗi đau suốt từ đầu đến giờ. Cậu ko phản ứng vì ngủ đó thôi, ngủ trong sự sợ hãi về nó, vua xanh xanh.
_-_-_
Dưới lớp băng sâu cả ngàn mét, 1 tia ánh xanh phát sáng, lớp đá quý như có sự rung chuyển nhẹ, phải chăng là ngài đã tỉnh giấc, vị vua của tôi _Huỳnh Đế Xanh, vua các loài Kim Giáp Sinh.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Dị Giới
- Sứ Mệnh Hoàng Đạo (12 Chòm Sao)
- Chương 43: Gϊếŧ không phải tôi gϊếŧ!!