Chương 15
Serena thức dậy thấy mình đang nằm trong một căn phòng ngủ to màu vàng và xanh lá mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy. Trong một thoáng nàng điên cuồng tự hỏi mình đang ở đâu, rồi cánh cửa mở ra và Eudora bước vào.
“Eudora! Ôi, Eudora!” Serena reo lên, ngồi dậy và đưa tay ra, một khắc sau nàng đã cảm nhận được gò má sạm nắng thô ráp thân thuộc của Eudora áp vào má mình. “Tôi đang ở đâu? Chuyện gì xảy ra? Làm sao bà đến được đây?” những câu hỏi liên tiếp tuôn ra khỏi miệng nàng.
“Ổn cả rồi, bé cưng của tôi,” Eudora trả lời, và Serena nhìn thấy một sự nghi ngờ trong những giọt nước mắt nơi mắt bà. “Tôi đến đây đêm qua, rất muộn, và cô đã ngủ.”
“Ngủ?” Serena kêu lên. “Nhưng…? Ô, tôi nhớ ra rồi. Tôi nhớ đã nhìn thấy…” Nàng thình lình im bặt. “Mọi thứ trở nên rất tối… sau đó tôi không nhớ gì nữa .”
“Cô ngất xỉu vì kiệt sức. Người quản gia đã kể hết với tôi. Họ đưa cô vào giường, và ông bác sĩ hầu tước gọi đến đã kê một liều thuốc dễ chịu cho cô. Cô uống và chẳng nhúc nhích gì cho đến bây giờ.”
“Phải, giờ tôi nhớ rồi. Tôi nhớ đã uống thứ gì đó. Lúc ấy vẫn còn tối và có những tiếng nói.”
“Cô mệt muốn chết. Ôi, tình yêu nhỏ bé của tôi, sao cô lại làm điều dại dột đến thế, thật dại dột quá.”
“Rất dại dột,” Serena chậm rãi nói, giọng nàng bỗng nhiên cay đắng. Rồi rất nhanh, như đã thoát ra khỏi những suy nghĩ của mình, nàng thêm
vào: “Nhưng bà vẫn chưa cho tôi biết làm sao bà đến được đây. Ôi, Eudora, tôi chưa bao giờ mừng đến thế khi gặp bất cứ ai.”
“Tôi phải tìm chocolate cho cô thôi,” Eudora nói, như thể bà đột nhiên nhớ ra nhiệm vụ của mình, nhưng Serena nắm lấy tay bà.
“Chưa chừng nào bà kể hết cho tôi nghe.”
Eudora mỉm cười.
“Sau khi cô rời Mandrake, tôi bắt đầu suy nghĩ và tôi nghĩ ra, đầu óc tôi mới thật ngu đần làm sao, tôi không bao giờ được cho phép cô chạy đi điên rồ như thế, nhưng lúc đó quá trễ rồi. Tôi chạy xuống sân chuồng ngựa và được người quản lý cho biết là cô đã đi được gần mười lăm phút. Ông ta u ám như bia mộ ấy, còn thề rằng con ngựa khổng lồ của hầu tước sẽ mang đến cái chết cho cô. Những điều ông ấy nói làm tôi sợ chết khϊếp, nên tôi vội vàng chạy về nhà tìm người hầu của hầu tước. Tôi tìm thấy cậu ta vừa kịp chưa đầy một phút trước khi cậu ta đi London trên một cỗ xe bốn bánh đã sẵn sàng với vali sắp sẵn quần áo của hầu tước.
“ ‘Hầu tước đang cần tôi,’ cậu ta nói, và tôi bảo, ‘Vậy còn tiểu thư của tôi? Cô ấy cũng cần tôi. Cho tôi đi với nếu anh có chút lòng nhân từ của Chúa.’ Ôi, Cô Serena, cậu ta cho tôi năm phút, năm phút trong khoảng thời gian ít ỏi của cậu ta để chuẩn bị. Tôi ném mấy chiếc áo dài của cô vào cái hòm nhỏ và ở ngay trên ngưỡng cửa cạnh cậu ta khi cỗ xe quay vòng lại.”
“Lẽ ra chúng tôi đã đến London sớm hơn, nhưng chúng tôi bị chậm ở một trạm trung chuyển. Họ làm việc chậm như sên, đấy là tất cả những gì chúng tôi có thể nói, và chỉ sau khi cậu người hầu của hầu tước đưa vàng ra thì họ mới đổi ngựa nhanh hơn. Tôi gần như phát khóc vì sốt ruột khi chúng tôi đến được đây, và tạ ơn Chúa là tôi không thấy xảy ra điều gì tồi tệ hơn khi cô đã an toàn trên giường.”
“Phải, tôi đã an toàn trên giường,” Serena lặp lại.
“Giờ để tôi dừng câu chuyện của mình và quan tâm đến cô,”. Eudora nói. “Kiếm thứ gì đó để ăn và uống là thứ cô đang cần. Tôi sẽ không lâu la hơn nữa đâu và bà quản gia là một phụ nữ cực kỳ sốt sắng, tôi sẽ nói với bà ấy.”
Eudora vội vã ra khỏi phòng. Serena nằm lại, nhìn quanh, với đôi mắt lờ đờ. Mọi chuyện tối qua giờ quay trở lại với nàng, sự mệt mỏi, đau khổ ở đoạn cuối cùng của chuyến hành trình, cảm giác lạnh cóng, ướt sũng và nhếch nhác khi nàng xuống ngựa ở quảng trường Grosvenor, và rồi… phải, rồi nàng lại nhìn thấy, rõ rệt như được vẽ trên tường, bức tranh đập vào mắt nàng khi nàng được thông báo cho Justin và bạn bè của anh.
Không bao giờ, nàng cảm thấy, có thể quên được vẻ đẹp kỳ lạ của người đàn bà ngồi cạnh anh. Nàng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt to sẫm màu ấy, cái miệng đang cười cong cong hấp dẫn ấy. Serena trút một hơi thở dài. Giờ nàng biết người đàn bà đó là ai rồi. Nàng đã nghe Nicholas nói về cô ta cách đây hai tuần ở Staverley; nàng đã nghe Isabel nhạo báng cô ta chua cay với sự ghen tuông hằn học. La Flamme! Chính là cô ta, dĩ nhiên, và thật dễ hiểu với sắc đẹp đó, cô ta đã được chú ý đến thế nào ở St Jame’s. Những tay công tử bột lũ lượt kéo đến vườn Vauxhall để xem cô ta khiêu vũ, và Justin đặt cô ta dưới sự bảo hộ của mình.
Serena rùng mình và bỗng nhiên thấy mình lạnh cóng; rồi hơi run rẩy quay đi, nàng giấu mặt mình vào gối. Sao không chân thật với chính mình, sao không thú nhận rằng nàng, cũng, ghen tị, điên cuồng, ghen tuông rồ dại? Nàng yêu Justin, và anh… phải, anh đã có La Flamme.
Một lúc sau, Eudora quay lại bưng một chiếc khay thanh nhã với những chiếc đĩa bạc. Để làm bà vui lòng, Serena ra vẻ ăn, nhưng nàng cảm thấy mỗi miếng ăn đều làm nàng muốn nghẹn. Rồi, khi nàng vẫn còn đang giả vờ dưới đôi mắt quan sát của Eudora, có một tiếng gõ cửa. Eudora ra mở. Serena, lắng nghe, thấy một giọng nói:
“Hầu tước có lời hỏi thăm , và hầu tước rất biết ơn nếu cô Staverley có thể nói chuyện với hầu tước ngay khi thuận tiện trong phòng khách phía đông.”
Eudora đến bên giường và lặp lại lời mời. Đôi mắt Serena thốt nhiên bừng sáng.
“Nói với hầu tước là tôi sẽ gặp ngài ngay khi tôi chuẩn bị xong,” nàng trả lời, và khi Eudora đi trao lại lời nhắn, nàng nhảy ra khỏi giường.
Serena chưa bao giờ tốn nhiều thời gian để thay quần áo, và sáng nay nàng nhanh lẹ một cách lạ thường. Nàng rất biết ơn vì Eudora đã khôn ngoan mang theo vài chiếc áo dài cho nàng! Có một chiếc áo màu trắng mới với một miếng vải chéo kín đáo ở cổ áo, đi cùng bộ với một khăn quàng màu xanh dương và đôi giày mềm cũng màu xanh dương. Đồng hồ ở sảnh gõ báo mười một giờ khi Serena ra khỏi phòng và bước xuống cầu thang rộng.
Một người hầu mở cửa phòng. Justin đứng dậy khi nàng bước vào. Cánh tay anh vẫn còn treo băng, nhưng anh đã xoay sở không chê vào đâu được một cách đáng kinh ngạc. Anh nâng những ngón tay nàng lên môi.
“Người hầu của em, Serena.”
Nàng không thể nói được lời nào, dù cố gắng hết sức, và sau một lúc anh thêm:
“Em đã nghỉ ngơi? Tôi vô cùng lo lắng cho sức khỏe của em tối qua.”
“Tôi chỉ có thể xin lỗi vì sự yếu đuối khó coi đó của tôi.” Serena đáp lại.
Serena cố gắng rất khó khăn để giữ cho giọng mình vững vàng, nhưng nó vang lên run run, và hơi yếu ớt.
“Chắc chắn em không phải xin lỗi vì một điều tuyệt vời đáng kinh ngạc như thế,” Justin nói. “Cưỡi ngựa đến đây suốt từ Mandrake tự nó đã là một kỳ công, nhưng cưỡi được Tia sét là cả một phép màu.”
“Nó chở tôi rất tốt,” Serena lặng lẽ nói. “Nó không bị gì chứ?”
Justin lắc đầu.
“Tôi vừa mới ra chuồng ngựa xem nó. Nó rất ổn. Một bài tập thêm nho nhỏ không phải là một thử thách gay go với nó đâu. Còn em? Em chắc chắn là không thấy khó ở đấy chứ?”
“Khá chắc chắn,” Serena đáp.
Nàng cảm thấy thật khó nhìn anh khi nói. Trái tim nàng đang đập gần như nghẹt thở, và nàng lo sợ, rất lo sợ, là anh sẽ đọc được bí mật trong mắt nàng. Nàng bắt mình nói thật chậm và thật lạnh nhạt. Không lúc nào nàng quên được rằng Justin thích La Flamme, và nàng sẽ không bao giờ, không bao giờ làm bẽ mặt mình mà để lộ cho anh biết anh có ý nghĩa biết bao nhiêu với nàng.
“Sao em không ngồi xuống, Serena?” Justin hỏi. Lưỡng lự một chút rồi anh thêm vào, “Tôi muốn nói chuyện với em.”
Nàng vâng lời, chọn một chiếc ghế khá cứng, thẳng, và ngồi xuống giữ thẳng lưng, đôi bàn tay siết chặt vào nhau đặt trong lòng như một đứa trẻ ngồi nghe giảng bài. Nàng nghĩ có một nụ cười thoáng qua khóe môi Justin khi anh nhìn nàng, nhưng khi anh nói, giọng anh rất nghiêm nghị.
“Serena…” anh bắt đầu, “tôi thực lòng đánh giá rất cao hành động của em khi đến đây tối qua. Tôi được người hầu cho hay một trong những người hầu của tôi, một gã ngốc nghếch, dễ bị kích động, đã chạy bổ về Mandrake sau khi nhìn thấy tôi ngã vì phát súng của Ngài Wortham. Chính tiếng nổ gây nên điều ấy, còn viên đạn chỉ gây một vết thương nho nhỏ trên tay tôi mà thôi. Tôi quay người, vì nghe thấy tiếng trọng tài la lên, và khi tôi làm vậy, tiếng nổ làm tôi mất thăng bằng. Có lẽ điều đó cũng tốt nếu không tôi hẳn đã bị thương nghiêm trọng rồi.”
“Đó là một hành vi độc ác,” Serena nói, “và.. điều gì xảy ra… với ngài ấy?”
“Ngài Wrotham, theo tôi hiểu, đã đi Hà Lan. Nếu hắn quay lại, chắc chắn hắn sẽ về nghỉ ngơi ở ngôi nhà miền quê. St James’s không còn chấp nhận hắn nữa.”
“Ồ, tôi rất vui.”
Serena nói gần như không thở.
“Hắn sẽ không làm phiền được em nữa đâu, nhưng không may là những hậu quả từ tội ác của hắn đang đi quá xa.”
“Ý ngài là gì?”
“Ý tôi là, hành vi dối trá thiếu suy nghĩ của hắn và sự hấp tấp của Jansen phải chịu trách nhiệm cho việc đem em đến London. Một hành động dũng cảm, Serena à, hành động mà tôi phải khen ngợi với tất cả sự khiêm nhường của mình. Nhưng đồng thời em cũng đã quên là tôi sống ở đây như một người độc thân.”
Anh ngừng lại một lúc để cho ý nghĩa lời nói của anh thấm vào nàng, và Serena ngước mắt lên.
“Tôi… không hiểu,” nàng nói.
“Em đã ở lại đây đêm qua,” Justin nói rất nhẹ nhàng, như thể đang giải thích điều gì đó cho một đứa bé con. “Không thể thực hiện bất kỳ sự sắp xếp nào vào giờ giấc muộn như thế. Ngoài ra, khi em đến, tôi đang giải trí với vài người bạn – những quý ông mà tôi quen biết. Câu chuyện về việc em đến đây, quyết định của em khi đi từ Mandrake mà không có người giám hộ, đang là đề tài bàn tán ở những câu lạc bộ. Không thể, như em biết rõ, ngăn cản người ta bàn tán được.”
“Ý của ngài là,” Serena nói, “tôi đã không nên đến?”
“Tôi chẳng có ý gì kiểu như thế,” Justin nói dứt khoát. “Điều tôi đang cố nói với em là việc em đến đây, dũng cảm, với một chút bất ngờ, đã buộc chúng ta phải xúc tiến nhanh hơn một việc nho nhỏ mà chúng ta định làm mấy tuần qua. Nói ngắn gọn, Serena, đã đến lúc chúng ta phải nhanh chóng ổn định cuộc đời mình, của em và của tôi.”
Bàn tay Serena rúng động di chuyển từ trong lòng lên ngực.
“Ý ngài…” nàng ấp úng.
“Là tôi đã sắp xếp cho đám cưới của chúng ta diễn ra ngay lập tức,” Justin nói. “Tôi đã kiếm được một giấy phép đặc biệt và vị linh mục nhà thờ Thánh George ở quảng trường Hanover đang đợi chúng ta.”
Serena đứng bật dậy. Mặt nàng đột nhiên thất sắc; rồi khi nàng nhìn Justin, anh đưa tay ra và dịu dàng nắm lấy những ngón tay nàng trong tay anh.
“Tôi rất vinh dự, Serena,” anh lặng lẽ nói, “xin hỏi cưới em làm vợ của tôi.”
Trong một lúc, những ngón tay nàng run rẩy trong tay anh như thể nàng muốn rút tay ra, nhưng nàng vẫn đứng yên. Trái tim nàng hình như đang đập quá nhanh đến nỗi sắp nổ tung ra khỏi cơ thể. Cùng lúc ấy, nàng thấy bàng hoàng, quá choáng váng không thể trả lời được, quá bối rối không thể làm gì được trừ việc đứng đó với bàn tay trong tay anh, nàng quay mặt đi để anh không thể nhìn thấy đôi mắt nàng.
“Thế nào, Serena?”
Giọng anh rất nhỏ, và nàng cảm thấy anh đang mất kiên nhẫn.
“Sẽ… sẽ như… ngài muốn, thưa đức ông,” nàng trả lời.
Nàng cảm thấy những ngón tay anh thình lình siết chặt tay nàng, cảm nhận được sức mạnh của anh và sức hấp dẫn kỳ lạ mà nàng chưa hề biết đến, thuyết phục nàng chống lại ý chí của mình để ngước mắt lên nhìn anh, nhưng khi nàng cưỡng lại anh, trong khi nàng đang đấu tranh chống lại điều gì đó vô hình và không nói được thành lời, cửa phòng bật mở.
Ngay tức khắc, bàn tay Justin thả tay nàng ra, và nàng tự do.
“Ngài Peter Burley, thưa đức ông,” người quản gia thông báo.
Ngài Peter, ăn vận trang nhã trong áo khoác màu xanh vỏ chai, bước vào phòng.
“Justin, anh bạn thân mến, tôi hy vọng là chưa bị trễ,” anh ta nói; “cái thằng đầy tớ vụng về của tôi lóng ngóng như quỷ với cái cà vạt của tôi sáng nay.”
Anh ta băng qua phòng đến bên Serena, nâng tay nàng lên môi.
“Người hầu của cô, thưa cô Staverley.”
“Rất vui được gặp cậu, Peter,” Justin nói, và quay sang Serena, anh tiếp, “Ngài Peter đã hứa sẽ là người làm chứng cho đám cưới của chúng ta.”
Serena rất khó khăn ngăn mình không kêu lên. Justin thật quá đáng khi thoải mái nói về đám cưới của họ cứ như nó đã được sắp xếp một thời gian rồi vậy. Như cảm nhận được sự bối rối của nàng, Justin lặng lẽ nói:
“Chúng ta sẽ đến nhà thờ trong vài phút nữa.”
Serena lầm bầm điều gì đó không rõ và bước nhanh ra khỏi phòng. Nàng chạy lên những bậc thang và xông ào vào phòng mình. Eudora đang sắp xếp quần áo của nàng. Serena vòng tay ôm bà và nửa cười, nửa nấc lên:
“Ôi, Eudora, tôi sẽ lấy chồng. Tôi phải đi đây, bây giờ, đến nhà thờ. Tôi phải làm gì? Làm sao tôi chịu nổi chứ?”
“Tôi biết, thân yêu à.” Eudora nói. “Người hầu của hầu tước nói với tôi là hầu tước đã ra ngoài sáng sớm nay để lấy giấy phép.”
“Bà đã biết?” Serena há hốc miệng. “Mà bà chẳng cho tôi hay?”
“Không đâu, thân yêu, hầu tước phải làm điều đó. Nhưng mà, Cô Serena à, tôi rất mừng cho cô. Hầu tước là người tốt và lịch sự, dù cho tất cả những điều người ta nói đều ngược lại. Cô sẽ hạnh phúc với ông ấy, tôi chắc chắn. Tôi đã mù quáng vì căm ghét khi chúng ta đến Mandrake, nhưng từ khi ở đó, tôi đã học được nhiều điều. Lệnh bà rất xấu tính, nhưng hầu tước lại là chuyện khác. Ông ấy sẽ chăm sóc cho cô, cô gái bé nhỏ yêu quý của tôi, và cô không cần phải sợ ông ấy.”
“Sợ anh ấy?”
Serena thì thầm và quay sang phía bàn trang điểm. Làm sao nàng có thể giải thích cho bất kỳ ai, kể cả Eudora, là nàng yêu Justin, yêu anh dữ dội đến mức đau đớn khi ở bên anh, đau đớn vì biết anh không yêu nàng? Nàng không thể không nhớ đến bàn tay người đàn bà trên gối anh, nhìn thấy chiếc cổ tròn trịa yêu kiều của cô ta khi cô ta ngửa đầu nhìn lên mắt anh.
Serea hít sâu. Thứ duy nhất nàng còn là lòng kiêu hãnh, nàng vẫn còn có nó. Dù có điều gì xảy ra, nàng sẽ không bao giờ để cho anh biết, không bao giờ để lộ ra thứ bên trong trái tim nàng cho đến ngày đó – nếu nó có thể đến – khi anh cũng yêu nàng. Lòng thương hại là thứ mà nàng sẽ không bao giờ hỏi xin anh. Điều đó thật quá mức chịu đựng. Nếu họ lấy nhau, có lẽ anh sẽ học cách quan tâm đến nàng, có lẽ với thời gian, nàng sẽ trở nên cần thiết đối với anh.
Nàng nhớ Ngài Wrotham đã nói rằng hắn ta buồn chán với tình yêu như thế nào; và nàng thề rằng nàng sẽ không bao giờ mạo hiểm để Justin buồn chán với tình yêu của mình. Nếu anh cần, anh phải đi tìm nó.
Khi nhìn vào gương, theo bản năng, Serena vươn thẳng vai và khẽ nâng cằm lên một chút. Những nỗ lực ráng sức của ngày hôm qua không để lại dấu vết gì trên sắc đẹp của nàng. Đôi mắt nàng hơi mệt mỏi, có thể, và nàng xanh xao hơn thường ngày, nhưng sự xanh xao đã trở thành chuyên biệt, đặc biệt với một cô dâu. Eudora chỉnh trang lại những lọn tóc quăn cho nàng và tìm từ trong tủ một chiếc mũ nan, được tô điểm bằng những dây ruy băng xanh dương và ba chiếc lông màu xanh da trời. Serena cột dây ruy băng dưới cằm, lấy khăn tay, và đứng thẳng dưới sự xem xét kỹ càng của Eudora.
“Cô đẹp quá!” Eudora tuyên bố. “Đẹp lắm, bé cưng ngọt ngào của tôi… cô bé mà tôi yêu quý từ khi còn bé xíu.”
“Ôi, Eudora!”
Serena vòng tay ôm lấy người phụ nữ nhỏ bé, cảm thấy nước mắt làm bà run rẩy và bà quay đi để giấu nó. Không có thời gian để nói thêm nữa, không có thời gian để khóc. Khi nàng ra đến cửa, nàng nghe Eudora gọi với theo:
“Chúc may mắn!... Chúa phù hộ cô bây giờ và mãi mãi.”
Eudora mỉm cười, dù mắt bà mờ đi vì nước mắt.
Serena bước xuống cầu thang. Justin và Ngài Peter đang đợi nàng ở trong sảnh. Bên ngoài, trong quảng trường, nàng nhìn thấy một chiếc xe ngựa to màu đỏ rượu vang và bạc được kéo bởi một cặp ngựa trắng cân xứng hoàn hảo. Justin đưa cánh tay cho Serena; nàng để đầu ngón tay lên tay anh và anh dẫn nàng ra khỏi nhà. Họ ngồi bên nhau trên chiếc ghế ngồi cũng màu đỏ rượu vang và bạc trong cỗ xe, Ngài Peter ngồi đối diện.
“Chỉ một quãng đường ngắn thôi,” Ngài Peter nhận xét.
Người hầu đóng cửa và nhảy lên phía sau.
“Em cầm những cái này nhé?” Justin lặng lẽ nói với Serena, cầm lên một bó hoa trắng đặt trên ghế cạnh Ngài Peter.
Những bông hồng, phong lan và hoa lan chuông. Serena đưa chúng lên mặt.
“Đẹp quá!” nàng thốt lên. “Cảm ơn ngài.”
“Chúng cũng tươi và thơm ngát như chính cô dâu vậy,” Ngài Peter hào hiệp nói.
Serena mỉm cười với anh ta.
“Tôi không có từ nào đáp lại nổi những lời tâng bốc như thế đâu, thưa Ngài Peter.”
“Tôi không tâng bốc đâu mà nói thật đấy,” Ngài Peter phản đối. “Không thể kéo một cây cung quá lâu, phải không, Justin?”
Nhưng Justin không trả lời. Serena biết anh đang ngắm nàng và nàng thấy hai má đỏ bừng, để giấu đi sự bối rối của mình, nàng cúi đầu thấp xuống với những bông hoa.
Anh chẳng nói gì cho đến khi họ đến nhà thờ Thánh George. Cỗ xe dừng lại và người hầu mở cửa xe. Ngài Peter bước xuống trước. Serena theo sau anh ta, nhưng khi nàng di chuyển, mắt nàng nhìn vào mắt Justin và bị giữ ở đó. Cả hai bất động một giây dài, rồi anh nói:
“Vẫn chưa quá trễ nếu em muốn rút lui.”
Nàng thấy các mạch của mình bỗng nhiên đập mạnh. Vào phút chót này, thoát khỏi nàng là mong muốn của anh sao? Rồi nàng nhìn thấy vẻ suy nghĩ trên mặt anh và sự dịu dàng không ngờ trong mắt anh. Còn có điều gì khác nữa, nhưng nàng không dám nghĩ đến điều đó.
“Rút lui?” nàng lặp lại, nhận ra anh đang đợi câu trả lời của nàng.
Anh cử động đột ngột.
“Không, không,” anh nói, gần như nói với chính mình hơn là với nàng. “Chỉ là một suy nghĩ thoáng qua thôi.”
Họ bước xuống xe. Vị linh mục đang đứng đợi họ ở cửa nhà thờ. Từ lúc ấy, Serena như được tạo nên bằng băng, không còn khả năng cảm nhận được gì nữa. Một ai khác, ai đó mượn cơ thể của nàng chứ không phải là nàng thực hiện các phản ứng, đưa bàn tay ra cho Justin, cảm thấy anh đeo nhẫn vào tay nàng. Ai đó khác, lạnh lùng, tách biệt và hoàn toàn bình tĩnh, bước ra khỏi nơi thiêng liêng màu xám của nhà thờ đến nhà họp và ký tên vào sổ đăng ký; ai đó cũng dễ dàng tương tự đặt bàn tay lên cánh tay Justin và để anh dẫn ra khỏi nhà thờ và quay lại cỗ xe đang đứng đợi.
Chỉ khi cả ba người họ quay về quảng trường Grosvenor, nàng mới sống lại. Cảm giác tê liệt đã qua, sự bình tĩnh đã giúp nàng yên ổn vượt qua nhưng không làm biến mất sự rối loạn bên trong nàng. Giờ nàng lại cảm thấy rõ nhịp đập trái tim mình, của cái gì đó run rẩy và nhạy cảm bên trong cơ thể. Nàng lo sợ nhưng lại như bị bỏ bùa mê.
Nàng không nói gì với Justin suốt đường về nhà. Ngài Peter vui vẻ nói huyên thuyên. Serena không bụng dạ nào lắng nghe những gì anh ta nói, và biết rõ là anh nghĩ sự im lặng của nàng là vì e thẹn.
Ở nhà Vulcan, những người hầu xếp hàng trong sảnh chào mừng họ. Người quản gia, chậm rãi, long trọng, và đường hoàng không chê vào đâu được, là người phát ngôn.
“Thay mặt tất cả người hầu, thưa đức ông, tôi xin gởi tới đức ông lời chúc mừng chân thành nhất và lời cầu chúc nồng nhiệt của chúng tôi cho sự hạnh phúc lâu dài và bền vững của đức ông và phu nhân.”
Justin cảm ơn họ với vài lời thích đáng; rồi anh và Serena bắt tay tất cả tôi tớ trong nhà từ người quản gia, trong chiếc áo lụa đen cổ cứng của bà, đến những cậu bé bưng thức ăn mắt lồi và những cô người hầu rửa bát đĩa đang khẽ cười rúc rích vì bị kích động.
Rượu và bánh ngọt đang đợi họ trong thư viện. Ngài Peter nâng ly chúc mừng họ, và Justin lại đáp lại; rồi bữa trưa được dọn ra và ba người họ ăn trưa cùng nhau. Serena ngạc nhiên thấy mình đang cười và thoải mái không ngờ.
“Nếu có Gilly ở đây,” Ngài Peter nói. “Cậu ấy sẽ giận điên lên vì lỡ mất đám cưới của cậu đấy, Justin.”
Serena khẽ giật mình. Còn có một người nữa, cũng, sẽ giận dữ. Isabel! Chị ấy sẽ nói gì khi biết tin? Nàng lo lắng liếc nhìn Justin, nhưng anh đang mỉm cười với Ngài Peter và rõ ràng là anh, cũng, quên bẵng Isabel.
Khi bữa trưa đã xong, Ngài Peter từ biệt họ. Cuối cùng họ cũng được một mình với nhau. Serena nhận thức rất rõ họ đang ở bên nhau một mình như thế nào khi cửa phòng đọc đóng lại và Justin rời khỏi ghế và đến đứng bên lò sưởi.
Một lúc im lặng, khoảng thời gian thật dài đối với Serena, rồi anh nói:
“Ta đang chờ bác sĩ sắp tới. Sau khi ông ấy đi, chúng ta sẽ thảo luận kế hoạch cho tương lai của chúng ta. Là một cô dâu, em có quyền hưởng tuần trăng mật, em biết chứ.”
Có cái gì đó trong cách anh nói những từ ngữ ấy làm máu dồn lên hai má Serena, và rồi, khi nàng sắp trả lời, người quản gia mở cửa và thông báo bác sĩ đã tới.
“Mong em thứ lỗi,” Justin nói, khẽ cúi chào.
Anh đi ra và nàng một mình. Phải, một mình, như nàng chưa bao giờ như thế. Giờ thì nàng biết rằng, biết, khi nàng ngồi lấy tay che mắt, rằng đây là sự cô đơn mà nàng chưa bao giờ biết đến. Tệ hơn nhiều so với nỗi cô đơn mà nàng từng trải qua khi nàng rời Staverley, tệ hơn bất cứ điều gì mà cuộc đời đã dành cho nàng cho đến giờ. Yêu và cô đơn trong tình yêu chính là sự cô đơn và lẻ loi mà không từ ngữ nào có thể thể hiện được.
Nàng bước đến bên cửa sổ. Một người ăn mày ngoài kia có một con khỉ bé xíu bị xích vào ông ta. Con khỉ nhảy lên lề và chìa bàn tay nhăn nheo màu nâu nhỏ bé vào người đi đường. Hai người đàn ông đi qua mà thậm chí không hề liếc qua nó và người ăn mày sốt ruột giật mạnh sợi dây xích. Con khỉ, kêu lên chí chóe, phóng lại lên vai hắn ta.
Serena quan sát; nhưng mặc dù mắt nàng nhìn ngắm điều đang diễn ra, đầu óc nàng lại đang bận tâm chuyện khác. Hôm ấy là một ngày ấm áp và oi bức, và buồn tẻ, nhưng giờ có một tia nắng xuyên qua những đám mây thấp và chiếu vào khu vườn trong quảng trường, vào con khỉ đói đang run rẩy và ông chủ ăn mày của nó, và vào những cánh cửa sổ của Nhà Vulcan. Nó chạm vào tóc của Serena, trong một chốc biến nó thành màu vàng sống động, rồi loé sáng trên chiếc nhẫn đeo trên ngón tay thứ ba bàn tay trái của nàng.
Nàng bắt được tia sáng đó và khi nó thu hút sự chú ý của nàng, nàng rút tay ra khỏi tấm rèm và quay vào phòng. Đôi mắt nàng bị thu hút như chống lại ý chí của nàng vào dải vàng hẹp đó. Nàng nhìn nó một lúc lâu trước khi buông ra một âm thanh nghèn nghẹt như tiếng thổn thức trong cổ họng.
Nàng khó khăn liếc về phía cuối phòng nơi có cánh cửa đôi bằng gỗ dái ngựa. Chúng đang đóng, nhưng nàng có thể nghe thấy tiếng nói rì rầm xuyên qua. Nàng đứng lắng nghe một lúc, rồi nàng ngồi xuống một cái ghế. Nàng cố bắt mình bình tĩnh, bắt trái tim đang đập nhanh vì bồn chồn dịu lại, trái tim nàng đã làm nàng sợ suy nghĩ, thậm chí sợ ngắm nghía chiếc nhẫn – thứ đơn giản và không màu mè như ý nghĩa của nó.
Theo bản năng, nàng úp bàn tay lên mặt; rồi cảm nhận cảm giác lành lạnh của thứ kim loại quý ấy trên má mình, nàng giật mình ra xa khỏi chiếc nhẫn như thể nó là thứ gì đó nguy hiểm. Nàng lại nhìn bàn tay mình. Nàng nửa muốn tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay, nhưng khi bàn tay phải của nàng đưa ra chạm vào nó, nàng lại thấy hành động như thế thật trẻ con. Nhảy dựng lên, nàng bước qua phòng rồi quay lại, rồi nàng đến bên cửa sổ.
Người ăn mày với con khỉ vẫn ở đó. Bây giờ bên hắn ta có thêm một người đàn ông nữa – một cựu binh, trong bộ quân phục dơ bẩn, rách tả tơi, một miếng băng đen che qua mắt trái – và một khúc gỗ thay cho nơi đã từng là chân phải. Hai người đang cãi nhau, và có vẻ là cãi vã có thể nổ ra giữa họ bất kỳ lúc nào. Serena hờ hững rời khỏi cửa sổ.
Bác sĩ ở lâu quá! Nàng muốn ông ta khám xong để nàng có thể nói chuyện với Justin, và rồi… rồi nàng lùi lại trước ý nghĩ đó. Justin – giờ đã là chồng nàng. Ý nghĩ đó là không thể nào, nhưng nó đã xảy ra. Ngày hôm qua nàng gần như không thể tưởng tượng được rằng hôm nay nàng sẽ đeo nhẫn của anh, sẽ có quyền mang họ của anh.
Bàn tay Serena ôm lấy mặt lần nữa và giờ chúng nằm yên ở đó, những ngón tay che đôi mắt nhắm chặt. Phải, nàng có quyền mang họ của Justin, nhưng nó thay đổi quá ít ỏi cái hố sâu to lớn đang mở rộng hơn giữa họ.
Nghe thấy giọng nói trầm sâu của Justin ở phòng bên dù không thể xác định được anh nói gì, nàng đột nhiên cảm thấy một khao khát hoang dại được chạy đến bên anh, quỳ xuống trước mặt anh và nói cho anh biết tất cả những gì đang có trong tim mình. Nàng gần như nghe thấy những lời nói của chính mình xô vào nhau, cảm thấy chúng ấm áp và rộn ràng với sự khát khao bên trong nàng. Có thể anh sẽ vòng tay ôm lấy nàng và nâng nàng lên một chút để đầu nàng tựa vào vai anh như anh đã từng làm. Nàng thấy toàn thân mình run rẩy với ý nghĩ về đôi bàn tay anh, về sức mạnh của cánh tay anh, về đôi môi anh…
Serena đột ngột đứng bật dậy. Nàng không được có những suy nghĩ đó, nàng phải kiểm soát cơ thể mình, kiểm soát những khát khao đau đớn trong mỗi thớ thịt đang kêu la đòi Justin…
Nàng lại đi vòng quanh phòng, không gì có thể làm dịu cơn xúc động trong lòng nàng. Lúc ấy, nàng biết rằng nàng phải làm gì đó, điều gì đó thật dữ dội, điều gì đó để ngăn cản nàng khỏi biến những việc mà nàng đã điên rồ tưởng tượng ra thành sự thật . Nàng biết rằng hiện giờ tình yêu trong nàng đã vượt qua mức kiểm soát. Nếu anh chạm vào nàng, nếu…
Hàm răng trắng muốt của nàng cắn vào môi. Nàng không thể khóc được, không thể để lộ ra là nàng yêu anh thiết tha biết bao nhiêu. Ôi Chúa ơi, nàng thật ngốc nghếch, khi đã có lúc tưởng tượng là mình có thể che giấu mãi một bí mật như thế. Nàng cố thức tỉnh mình bằng suy nghĩ về La Flamme, nhớ lại sắc đẹp vô cùng rực rỡ của người phụ nữ mà Justin đã chọn; nhưng ngay cả khi những suy nghĩ ấy làm nàng đau đớn, nàng biết rằng khi thời điểm đến, nàng sẽ không thể nhớ được gì hết mà chỉ còn sự yếu đuối của cơ thể nàng, sức mạnh không chống đỡ nổi của niềm khát khao của chính nàng.
“Mình phải trốn khỏi đây,” nàng điên cuồng nghĩ. “Mình phải rời khỏi anh ấy! Mình không thể ở lại đây được!”
Nhưng ngay khi nàng nghĩ như thế, cánh cửa mở ra và Justin bước vào.
“Có tin tốt đây,” anh mỉm cười nói, “bác sĩ rất hài lòng với ta. Vết thương đã kín miệng và ta chỉ cần băng nó lại thôi. Không cần đeo băng treo nữa.”
“Em rất vui,” Serena đáp, “rất vui.”
Giọng nàng rất nhỏ và hụt hơi, nhưng Justin không để ý. Anh bước qua phòng đến đứng cạnh nàng.
“Vậy giờ,” anh lặng lẽ nói, “chúng ta có thể lên kế hoạch rồi – cho em và ta.”
Serena rùng mình đứng lặng.
“Chúng ta sẽ ở đây chăng?” Justin hỏi. “Hay ta đến Bath nhé? Hay có chỗ nào khác em thích hơn?”.
Nàng vẫn không trả lời, sau một lúc anh lại dịu dàng nói tiếp “Ta nghĩ có lẽ em sẽ thích về thăm Staverley.”
Nàng bật kêu lên, một tiếng kêu không khác gì những giọt nước mắt đối với nàng.
“Không, không, không … không ở Staverley.”
“Thì không ở Staverley,” Justin trang trọng nói.
“Em…em nghĩ em.. sẽ… về Mandrake,” Serena bối rối, cảm thấy rằng nàng phải nói điều gì đó và nhận ra mình bị sập bẫy mà dường như không có lối thoát.
“Về Mandrake?” Justin ngạc nhiên, rồi thêm: “Nhưng dĩ nhiên – nếu em muốn. Chúng ta sẽ đi với nhau, em biết rồi đó – cùng với nhau.”
Serena di chuyển ra xa anh, đến bên cửa sổ, tìm thấy vài giải pháp sau khi đã cách xa sự gần gũi hấp dẫn của anh, thậm chí dù chỉ cần nửa chiều dài căn phòng.
“Chúng ta không cần đi chung với nhau,” nàng nói giọng nghèn nghẹt. “Em hoàn toàn hiểu tình hình… và tính hào hiệp của ngài; nhưng không cần phải giả vờ khi chỉ có chúng ta với nhau.”
Một khoảng im lặng sau những lời nói của nàng, khoảng im lặng đầy ý nghĩa với sự khó khăn vô cùng mà nàng ngăn mình khỏi quay đi. Và khi anh dài giọng, một sự thích thú được che giấu trong giọng nói của anh.
“Ai đang nói về giả vờ vậy, Serena?”
“Tôi,” Serena đáp ngay. “Chúng ta không thể thẳng thắn với nhau sao?” nàng hỏi, và giờ nàng quay lại đối diện với anh. “Thưa ngài,” nàng nói, “ngài đã cưới tôi và tôi, trong con mắt của mọi người, là vợ ngài; nhưng chúng ta đừng quên hoàn cảnh đưa chúng ta đến với nhau. Ngài có được tôi từ thắng bạc, và tôi phải trả nợ cho cha tôi. Hơn nữa, tôi đã ngu ngốc tự đào một cái hố chôn mình đêm qua . Tôi đến đây không có người đi kèm, không được giám sát, và ngài đã rất tốt cứu giúp danh tiếng cho tôi. Trách nhiệm được chia sẻ cho cả hai bên, thưa ngài – không gì hơn từ chúng ta nữa hết.”
Khi nàng ngừng nói, Serena thấy Justin đang mỉm cười, và không hề dịch chuyển khỏi vị trí trước lò sưởi của mình, anh nói:
“Đến đây, Serena.”
Giọng anh rất trầm và sâu, và dù có vẻ ra lệnh, vẫn có gì đó thật âu yếm. Trong tích tắc theo bản năng, nàng gần như đã tuân theo lời anh, và rồi rất nhanh, vì nàng quá lo sợ khao khát của mình muốn đến bên anh, nàng đáp:
“Không.”
“Không?” anh hỏi lại, nhướng mày, “và mới cách đây vài phút em đã hứa nghe theo lời ta.”
“Ngài muốn gì ở em?”
“Đến đây rồi ta cho sẽ em thấy.”
Nhưng nàng không dám, bàn tay nàng đang thả lỏng bên hông đột nhiên nắm chặt vào trong những nếp xếp của chiếc áo dài trắng đến nỗi những móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
“Serena,” Justin nói, “Ta bảo em đến đây. Ta cần em.”
Rất, rất chậm chạp, nàng bước về phía anh, biết rằng với mỗi bước đi là nàng lại di chuyển về phía phản bội lại mình, biết rằng trái tim nàng đang đập nghẹt thở, rằng đôi môi nàng đang khô cháy. Anh đang đợi nàng.
Một tia sáng hiện lên trong mắt anh như trước đây nàng đã từng trông thấy. Miệng anh không còn vẻ hoài nghi và trễ xuống nữa, nó đang cong lên với một nụ cười mỉm thầm kín, và rồi khi nàng chỉ còn cách anh khoảng vài feet, nàng đột nhiên trở nên rất yếu ớt đến nỗi nàng chỉ muốn chạy những bước cuối đó và ném mình vào vòng tay anh, hãnh diện đến với cứu tinh của nàng. Đầu óc nàng, điên cuồng tìm kiếm lối thoát, tìm thấy một hướng và bám vào nó.
Nàng dừng lại sau ghế cách anh vài feet, nắm chặt lấy chiếc ghế để hỗ trợ cho mình.
“Em có một chuyện với nói với ngài, thưa ngài,” nàng nói nhỏ xíu.
“Ừ?”
Giọng anh đột nhiên sắc nhọn giống như anh cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của nàng.
“Ngài từng hỏi em,” Serena nói, từ ngữ của nàng rối rắm vào nhau, “ngài đã hỏi em là em đã… yêu chưa. Em đã nói với ngài là chưa. Lúc ấy đó là sự thật, nhưng bây giờ… mọi thứ đã thay đổi. Em…”
Giọng nàng tắt lịm.
“Em đang cố nói cho ta biết là em… em đã yêu ai đó,” Justin nói, một sự nghi ngờ trong giọng nói của anh giống như anh khó tin được một điều như thế có thể xảy ra.
“Phải,” Serena đáp. “Em đã yêu một người.”
“Ai vậy?” Justin cáu kỉnh, rồi nhanh chóng kiểm soát lại từ ngữ. “Xin thứ lỗi, tôi không nên mạo muội hỏi một câu như vậy. Em nói với tôi là em đang yêu. Đây là một tình huống mới, phải không?”
“Phải, thưa ngài, khá mới.”
“Mới xảy ra gần đây à?”
“Vâng, mới gần đây.”
Justin đột ngột sải bước băng qua phòng đến bên cửa sổ. Serena ngước mắt lên nhìn anh đi, rồi nàng quay đầu đi vì nàng không dám nhìn thêm nữa.
Justin đứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, mấy người ăn mày vẫn đang cãi nhau, nhưng anh không chú ý đến họ. Sau một lúc, anh nói:
“Tôi không có manh mối nào. Là Gilly, tôi đoán thế, nhưng tôi sẽ không hỏi em. Giờ thì tôi hiểu được sự miễn cưỡng của em nếu về Staverley.”
Serena nuốt xuống một tiếng nấc trong cổ họng. Có nơi đâu gần thiên đàng hơn khi được ở Staverley với Justin nếu anh quan tâm đến nàng? Để chỉ cho anh xem những nơi nàng đã từng chơi đùa khi còn bé, những cây cối và lùm bụi nàng tự trồng, những căn phòng nơi nàng từng mơ về những giấc mơ hạnh phúc, đi thong dong xuống ven hồ, tản bộ qua những rừng cây và nghe chim bồ câu gù nhau… Ôi, ở Staverley với Justin – một Justin yêu nàng!
“Vậy cô muốn làm gì?” giọng nói vang lên từ cửa sổ, lần này không còn vẻ âu yếm trong đó nữa, chỉ còn sự khắc nghiệt.
“Tôi muốn… về Mandrake,” Serena lặp lại.
Có vẻ đó là nơi duy nhất nàng có thể nghĩ đến là nơi nàng có thể ở một mình. Đó là nơi duy nhất trong lúc này có vẻ là nơi trú ẩn vì có nhiều người ở đó, vì có những cơ hội cho phép trốn tránh để khỏi thân mật hơn với … người đàn ông nàng yêu.
“Sẽ như cô muốn,” Justin bất ngờ nói. “Tôi sẽ cho chuẩn bị xe. Người hầu của cô có thể đi với cô, và tối nay tôi sẽ về hơi khuya một chút bằng xe song mã của tôi. Đó là mong muốn của cô phải không?”
”Vâng… cảm ơn ngài.”
Serena yếu ớt nói. Thử thách này đè nặng lên nàng nhiều hơn mức nàng có thể tin.
Justin quay người khỏi cửa sổ. Anh bước qua phòng đối mặt với Serena đang đứng vịn vào ghế. Khi anh đối diện với nàng, nàng nhìn lên, và trong một thoáng anh nghĩ đến một con thú hoang bị sập bẫy và cầu nguyện để được chết cũng nhiều như cầu nguyện được tự do. Anh nhìn xuống gương mặt nàng, đôi mắt anh lạnh lẽo và u ám.
“Em thật ngốc,” anh chậm rãi nói, “sao em không nói điều này sớm hơn?”
Sự cay đắng và giận dữ của anh như quá nhiều đối với Serena. Nàng đã chịu đựng quá nhiều đến nỗi đây chính là giọt nước tràn ly. Nàng bật lên tiếng kêu hơi rối loạn rồi quay người, chạy ra khỏi phòng. Khi nàng chạy băng qua sảnh và lên cầu thang, nàng nghĩ nàng nghe thấy tiếng anh gọi tên nàng; nhưng nàng không chắc lắm, vì dù sao, thì nàng chỉ có một mong muốn là cách xa khỏi anh.
Nàng về đến phòng mình và đóng sầm cửa sau lưng, nàng ném mình, úp mặt xuống giường và nằm đó run rẩy.