Chương 50

Người giấy bay lên, xuyên qua một đường nhỏ, đi lòng vòng đến một nơi yên tĩnh vắng vẻ. Túc Hi chạy theo người giấy đó, lúc nhìn thấy nơi người giấy dừng lại, trái tim nàng “ầm” một tiếng rơi xuống đáy hồ.

Đây là hầm băng.

Đây là nơi cất giữ thi thể của “Hòa Gia”.

Sao Bách Thanh có thể nói chuyện của Hòa Gia cho Sư An biết chứ? Nếu Sư An biết mình tự tay gϊếŧ nàng, chắc chắn vô cùng đau lòng. Mà Sư An biết nàng lừa gạt chàng nhiều năm như vậy chắc chắn rất thất vọng về nàng.

Tức Hi vừa tức giận vừa do dự, không muốn vào đối diện với “thi thể” của chính mình.

Mặc dù nàng luôn cảm thấy trước khi sinh ra và sau khi chết đều như nhau, tất cả đều là hư vô, nếu đã trải qua trước khi sinh ở trong hư vô thì sao phải sợ khi chết trở về hư vô, thế nên nàng không hề sợ chết, nhưng chính mắt mình nhìn thấy bộ dạng “chết đi” của mình vẫn cảm thấy kì lạ.

Sự do dự chỉ diễn ra trong chốc lát, Tức Hi thúc giục người giấy chui qua khe cửa vào xem xét tình hình bên trong.

Nàng tập trung tinh thân nhận hình ảnh mà người giấy thấy bên trong, sau khoảnh khắc tối tăm ngắn ngủi, ánh đèn u ám từ từ hiện lên. Bách Thanh và Sư An đứng trong hầm bằng, quan tài bằng gỗ lê đã bị Sư An phá vỡ, thi thể của nàng nằm yên tĩnh trong quan tài màu đen, Sư An đang cúi xuống chạm vào khuôn mặt u ám lạnh băng của nàng.

Hiếm khi thấy Bách Thanh tay chân luống cuống đứng trước mặt Sư An, hắn nói: “Chúng huynh sợ đệ buồn… đến hôm Tức Hi chết, chúng huynh mới biết muội ấy là Hòa Gia…”

Nghe thấy chữ “chết”, đôi mắt của Sư An run rẩy, ngón tay chạm vào Tức Hi cũng bắt đầu run, chàng chậm rãi miêu tả nét mặt quen thuộc kia, lặp đi lặp lại động tác này, dường như không thể chấp nhận người này là Tức Hi. Cho đến khi chạm vào sợi dây hồng trên cổ thi thể, tay chàng dừng lại, lấy ra chiếc khóa vàng treo trên đó, vuốt ve hoa văn và chữ khắc trên khóa.

Tôn nữ Tức Hi, bình an vui vẻ.

Lần này, chàng chỉ sờ một lần rồi tay dừng lại.

Sư An ngồi xuống, cúi người chạm vào chiếc khóa trên thi thể, giữ nguyên giống như thời gian ngừng trôi, không nói một lời nào. Dường như trên khóa có một lời nguyền nào đó hút đi linh hồn của hắn trong chớp mắt.

Trong hàm băng lạnh lẽo, ánh đèn hắt lên tường lờ mờ, dưới ánh đèn không thể thấy rõ được sắc mặt của Sư An. Bách Thanh không chịu nổi sự yên lặng chết chóc này, ngồi xuống đỡ vai của Sư An, nhỏ giọng nói: “Đệ nói một câu đi Sư An? Sư An à?”

Sư An run rẩy, chậm rãi quay sang đối mặt với Bách Thanh.

Chàng giống như vừa tỉnh dậy từ một giấc mộng quá chân thực, đôi mặt dịu dàng trong veo hằn lên tia máu, tràn ngập nước ngưng kết thành giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống không một tiếng động, rơi xuống quan tài đen vỡ thành từng giọt nhỏ.

Thông qua người giấy nhìn thấy cảnh này, Tức Hi ngẩn người, Sư An rơi lệ.

Nàng nhớ rõ có một lần từ nhiều năm về trước, ở một thôn nhỏ bị sóng thần quét sạch, nàng đánh thức Sư An trên bãi biển toàn thi thể. Hốc mắt của chàng vốn đã đỏ lên, sau khoảnh khắc khôi phục trí nhớ, ánh mắt lại vô cùng kiên định, lập tức xoay người tìm kiếm người còn sống trong đống thi thể.

Lúc đó, chàng không khóc, sau lần đầu tiên thí luyện của Sư An năm mười tám tuổi, qua rất nhiều năm, nàng chưa từng thấy nước mắt của Sư An.

“Người nằm ở đây là Tức Hi.” Sư An nhỏ giọng nói.

“Là Hòa Gia.”

“… Là muội ấy.”

Sư An cụp mắt bỗng dưng cười lớn giống như gặp phải chuyện hoang đường, buồn cười nhất trên thế giới này, hắn chậm rãi nói: “Ta đã gϊếŧ Hòa Gia, ta đã gϊếŧ muội ấy.”

“Chúng ta đều ngạc nhiên, không ai ngờ muội ấy còn có thân phận này, muội ấy lừa gạt chúng ta quá lâu, che giấu rất tốt… Sư An? Sư An!”

Bách Thanh nói rất nhiều nhưng dường như Sư An không nghe vào, linh lực quanh người xao động hỗn loạn liên tục, có dấu hiệu thất cách. Hắn lo lắng đỡ vai Sư An, cao giọng nói: “Sư An! Bình tĩnh lại.”

“Tâm ma lần trước còn chưa hết, nếu cứ tiếp tục thế này đệ sẽ thất cách mất. Đệ phải bình tĩnh lại.”

Nàng dường như từng nhìn thấy cảnh này, lần đầu tiên Sư An thí luyện cũng suýt thất cách, sư phụ cũng nói những lời này.

Sư An ngẩn người, sau đó bất lực nhắm mắt lại, che mặt, linh lực hỗn loạn quanh người dần lắng xuống. Giọng nói mệt mỏi từ khe tay gầy truyền ra.

“Huynh ra ngoài đi.” Sư An chậm rãi nói từng chữ một: “Để đệ yên tĩnh, sư huynh.”

Bách Thanh nhìn Sư An, mở miệng muốn nói rồi lại yên lặng, cuối cùng từ từ đứng dậy, quay người ra khỏi hầm băng. Khoảnh khắc hắn ra khỏi hầm băng, Sư An đóng chặt cửa từ bên trong.

Cũng giống như những lần trước, Sư An ở trong bí mật chịu đựng đau khổ, ngăn người khác ở bên ngoài.

Theo cánh cửa bị đóng lại, người giấy cũng bị “mời” ra, rơi trên đất. Bách Thanh ngạc nhiên nhìn người giấy rơi trên đất, lại nhìn Tức Hi đứng ở ngoài cửa hầm băng, tức giận nói: “Sư mẫu, người ở ngoài nghe trộm chúng ta nói chuyện sao?”

“Chuyện này có quan trọng không? Bây giờ chuyện gì mới là quan trọng nhất chứ.” Tức Hi còn tức giận hơn Bách Thanh, nàng lớn tiếng nói: “Chuyện gì nên nghe, chuyện gì không nên nghe ta đều nghe thấy hết rồi, chuyện gì nên biết không nên biết ta đều biết hết, ta ở đây trông Sư An.”

Bách Thanh do dự, hành lễ với Tức Hi nói: “Chuyện hôm nay mong người giữ bí mật, một lát nữa ta sai Tư Vi đến thay người, ta đi xử lý chuyện lễ Phong Tinh.”

Nói xong hắn vội vã rời đi, Tức Hi đi đến cửa hầm bằng, sau đó xoay người ngồi dựa vào cửa. Ở đây có thể kịp thời nhận thấy được linh lực của Sư An bất ổn, nếu chàng thực sự muốn thất cách, nàng sẽ xông vào đầu tiên.