Chương 49

Vị đệ tử nào đó đứng ở phía trước mang kim quang trên người, kim quang đó xuyên qua cả áo trên cánh tay hắn chiếu sáng cả đại điện, là tinh đồ của hắn hiện ở trên cánh tay. Trên Tinh Mệnh Thư có vài nét bút màu vàng hiện ra lờ mờ là: “Thiên Hỉ Tinh Quân, Phất Hy.” Sau đó là sinh thần bát tự của hắn.

Thiên Đồng Tinh Quân – Thất Vũ báo lại điều này, Thất Hy trả lời. Khi hắn trả lời xong, những chữ viết này cũng dần dần biến mất, lại có một vị đệ tử tiếp theo bắt đầu xuất hiện kim quang.

Từng vị tinh quân hiện ra, Tức Hi tự sờ xương quai xanh bên trái. Trước đây, tinh đồ của nàng được khắc ở đó, lúc hiện ra có cảm giác như bị bỏng, bất thình lình dọa người khác. Vì nàng đứng trong đội ngũ bên ngoài sát với chỗ ngồi của khách, có thể nghe thấy vài câu họ nói với nhau, cũng không biết người của môn phái nào nói… Năm nay sẽ không có Giáp Đẳng Tinh Quân đâu nhỉ?

Người đó vẫn chưa nói xong, Tức Hi đã cảm thấy cảm giác bỏng rát quen thuộc truyền từ xương quai xanh đến… Bỏ đi, tinh đồ vẫn chọn xuất hiện ở đây, rất trung thành.

Ban đầu, khi chữ vừa hiện trên Tinh Mệnh Thư thì Thất Vũ sẽ báo ra nhưng bây giờ đột nhiên hắn lại trầm mặc. Tức Hi ngẩng đầu, thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Thất Vũ. Hắn nhìn vào Tinh Mệnh Thư, sau đó lại nhìn nàng, đôi mắt vốn đã tròn nay lại càng tròn hơn, lặp đi lặp lại thêm vài lần như đang xác nhận lại điều gì đó.

Sư An không nhìn được thấy chữ trên Tinh Mệnh Thư nên khẽ nhíu mày. Ngoại trừ Bách Thanh và Tư Vi, các tinh quân khác đều lộ vẻ ngạc nhiên, giữa khách khứa cũng bắt đầu có tiếng thảo luận xì xầm. Nghe tiếng thảo luận, Thất Vũ mới phản ứng lại, hắng giọng, giọng nói mang chút do dự: “Tham Lang Tinh Quân,… Ký Tịch.”

“Tô Ký Tịch ư? Là vị tiểu thư nhà Tô gia đấy à?”

“Nửa năm trước vừa gả vào Tinh Khanh cung …”

“Nếu vậy Tham Lang Tinh Quân mất tích trước đó đã…“

Đây là vị Giáp Đẳng Tinh Quân duy nhất trong lễ Phong Tinh lần này.

Tức Hi lập tức nâng hai tay cao hơn hàng lông mày, quỳ xuống đất, lòng bàn tay hướng lên, gập người hành lễ, đặt trán lên lòng bàn tay.

“Giữ tâm thành thật, giữ mình trung thành, kiềm chế du͙© vọиɠ, không theo khuôn mẫu, coi Chương Tinh là mệnh lệnh.”

Xung quanh yên tĩnh một lát, khoảnh khắc này nàng nhạy cảm nghe thấy giọng nói của Sư An, chàng thản nhiên nói một câu: “Tham Lang Tinh Quân, Ký Tịch ư?” Có lẽ là “Tức Hi”, hai từ này quá giống nhau, có chút khó hiểu đối với nàng. Tức Hi ngẩng đầu nhìn, không biết từ bao giờ Sư An đi từ Phong Tinh điện về phía nàng.

Trên người khoác áo xanh như gió rừng, mang theo tinh đồ màu đen mênh mông đi đến, ánh mắt xa xăm, nét mặt điềm tĩnh. Cảm giác xa cách trên người chàng vốn mơ hồ đột nhiên trở nên rõ ràng, giống như người này không thể động vào, vô cùng đáng sợ.

Bây giờ, chàng đã biết “Tức Hi” chết rồi.

Tức Hi cảm thấy hơi hoang mang, nàng đã từng nghĩ đến việc Sư An sẽ phản ứng như thế. Nàng nghĩ chàng rất độ lượng, chắc chắn sẽ đau lòng nhưng không đến mức quá đau buồn, có lẽ sẽ buồn rầu vài ngày, sau đó sẽ khôi phục như ban đầu, nhưng vẻ mặt u ám như trời sắp mưa của chàng, Tức Hi nhìn chàng tiến về phía mình, không biết bản thân nên nói gì.

Nàng cũng không có cơ hội nói chuyện.

Sư An đi về phía nàng nhưng chỉ đi qua người nàng, góc áo màu xanh lướt qua tay nàng, không dừng lại, sắc mặt cũng không thay đổi. Bóng dáng của chàng biến mất ngoài cửa điện, Tức Hi sững sờ tại chỗ.

Bách Thanh vội vã căn dặn Thất Vũ tiếp tục chủ trì lễ Phong Tinh, xin lỗi các vị khách vì Tham Lang Tinh Quân do Sư An nuôi dưỡng trưởng thành, đột nhiên Sư An nghe được tin dữ nên thất lễ, mong các vị lượng thứ, sau khi hắn hành lễ xong thì vội vàng đuổi theo Sư An.

Khó khăn lắm Bách Thanh mới đuổi kịp Sư An ở ngoài Phong Tinh điện. Bình thường Sư An đi rất chậm vì chàng bị mù, nhưng hôm nay chàng đi vô cùng nhanh, nếu lúc xuống cầu thang không lảo đảo thì Bách Thanh hoàn toàn không thể đuổi kịp chàng. Bách Thanh kéo tay áo của Sư An, nói: “Sư An, đệ muốn làm gì?”

Sư An quay đầu, đôi mắt vốn bị mù dường như lại có thể thấp thoáng thấy màu xanh mờ và vẻ mặt lo lắng của Bách Thanh.

“Mặc dù Tức Hi qua đời là việc ngoài ý muốn… Dù sao muội ấy cũng mất tích bảy năm, chuyện đó cũng là hợp lý. Trong lễ Tinh Phong tất cả các tiên gia đều có mặt ở đây, đệ không nói một câu đã rời đi thì quá thất lễ, đệ thế này là…”

Sư An không đợi Bách Thanh nói hết, trong đôi mắt trống rỗng của chàng nổi lên bão tố. Chàng thoát khỏi tay Bách Thanh, quay người tiếp tục đi về phía trước. Bách Thanh cũng không ngăn Sư An nữa, hắn đuổi theo Sư An đang kích động hỏi chàng muốn đi đâu. Sư An trầm mặc không nói gì cứ đi tiếp, lúc chàng vấp phải cái gì đó lảo đảo vài bước, Bách Thanh muốn dìu chàng cũng bị chàng đẩy ra.

Sắc mặt của chàng nghiêm túc đến đáng sợ, dường như chỗ chàng đến là âm phủ, núi đao biển lửa cũng không ngăn được bước chân của chàng.

Sau khi lễ Phong Tinh kết thúc vội vàng, Tức Hi mặc kệ những khách đến bắt chuyện, nàng trả lời qua loa sau đó nhanh chóng nhấc váy rời đi tìm kiếm bóng dáng của Bách Thanh và Sư An.

Không biết tại sao mà Tức Hi cảm thấy rất bất an, nàng lấy một người giấy từ trong ngực ra, cắn ngón tay nhỏ một giọt máu lên đó, câu thần chú trong người giấy được kích hoạt, hiện ra hồng quang. Tức Hi nói: “Đi tìm Sư An.”