Khi Sư An vừa mất đi thị lực, hắn luôn phải hỗ trợ đưa Sư An trở về Tích Mộc đường, Sư An vẫn phải dừng lại hoặc bị vấp ngã. Không biết bắt đầu từ khi nào, Sư An đã không còn cần đến sự giúp đỡ của hắn nữa.Bây giờ Sư An chỉ di chuyển chậm hơn trước một chút, nhưng thêm vào đó là một phong thái trầm ổn, thường khiến người ta quên rằng chàng vốn không thể nhìn thấy. Chàng có thể nhớ rõ tất cả đường đi của Tinh Khanh cung, qua cửa phải đi bao nhiêu bước, rẽ bao nhiêu bước, nghĩ tới cũng thật khó tin. Nhưng mọi người dường như đã quen, người làm những việc này là Sư An, vì vậy không có gì đáng để ngạc nhiên cả.
Giống như việc Sư An có thể chống đỡ đại trận phía Nam và hàng phục tâm ma của hơn trăm đệ tử, nếu là người khác thì có lẽ bọn họ sẽ rất kinh ngạc, nhưng Sư An lại dễ dàng đảm nhận điều đó, chành luôn lý trí và mạnh mẽ như vậy.
Sư An không bao giờ phô trương sức mạnh của mình, chàng cũng không thể hiện sự yếu đuối nhưng chàng lại nói với sư mẫu của mình những lời như vậy - điều này khá là mâu thuẫn.
Một người như Sư An, có ranh giới rõ ràng trong việc cư xử với người khác, từ khi nào mà quan hệ của chàng và sư mẫu lại thân thiết như vậy?
“Sư huynh có chuyện gì à?” Sư An hỏi.
"Không có gì… Ta chỉ, vừa rồi ta lo lắng đệ sẽ bảo vệ Dư Tiêu, để đệ ấy ở lại trong cung."
Sư An im lặng một lúc, những hàng tùng phản chiếu trong đôi mắt, in bóng lên khuôn mặt chàng, chàng bất lực nói: “Sư huynh à, sao huynh luôn cho rằng đệ sẽ mang lòng tư vào vậy?"
Bách Thanh cười khẽ một tiếng, không chút suy nghĩ đáp: "Không phải sao? Lúc Tức Hi mười ba tuổi đã trộm Bất Chu kiếm của đệ, lúc đó muội ấy trở nên hung hăng, sau lại bị đệ thu phục. Tuy rằng muội ấy không làm hại ai nhưng sư phụ rất tức giận. Muốn muội ấy nhận thụ hình tra tấn và trục xuất khỏi cung. Ta vẫn nhớ rằng đệ đã quỳ bên ngoài phòng Tử Vi một ngày một đêm, cầu xin sư phụ thu hồi mệnh lệnh, sau đó đệ còn nhận một nửa hình phạt cho Tức Hi.
Hắn còn nhớ lúc đó trời đang có tuyết rơi, Sư An quỳ trên mảng tuyết trắng tinh, y phục đen tuyền, mái tóc đen nhánh như nút gỗ đàn, sống lưng thẳng tắp. Sư An không bao giờ bị ốm, cuối cùng sau khi sư phụ đồng ý với chàng, Sư An mới thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu lên cơn sốt.
Sau khi Tức Hi được thả ra khỏi nơi giam giữ, nàng mới biết được những đau khổ mà Sư An phải chịu nên đã thành thật trong một thời gian dài.
Nhưng Bách Thanh vẫn cảm thấy hình phạt cho Tức Hi là quá nhẹ, mặc dù Sư An chịu trách nhiệm đưa Tức Hi vào Tinh Khanh cung nhưng chàng quá mềm lòng và dung túng bảo vệ nàng. Ấn tượng này khắc quá sâu, trong nhiều năm qua Bách Thanh vẫn không bao giờ quên được.
"Ta đó, ta cảm thấy đệ như vậy sẽ dạy hư muội ấy mất." Bách Thanh không tán thành phê bình.
Bách Thanh thầm nghĩ, nàng mua bán mạng người bằng lời nguyền ở Huyền Mệnh lâu suốt bao nhiêu năm, cũng nguyền rủa sư phụ của mình đến chết, một nửa sự tàn ác này là từ trong máu, một nửa còn lại là do sự dung túng nuông chiều của Sư An.
Sư An nghiêng đầu cười rạng rỡ: "Nếu Sư huynh muốn nói đệ bao che người mình, vậy thì đệ đúng là như vậy nhưng về Tức Hi, muội ấy sẽ không hư hỏng. Sư huynh, huynh có thành kiến
với Tức Hi, muội ấy chỉ hay tò mò và thích sự tự do thôi."