Đèn trong sảnh Thượng Chương Điện đang cháy sáng rực rỡ, Dư Tiêu thú nhận những điều trong lòng mình và quá trình hắn ta cướp phù chú của Thích Phong Tảo, phá bỏ phong ấn và lấy Bất Chu Kiếm, Thượng Chương Điện yên tĩnh một lúc.Tư Vi nhìn hắn với vẻ mặt không nỡ, như thể bị xúc động.
Sư An im lặng một lát rồi nói: "Lần này mặc dù có người bị thương, nhưng phần lớn đều là vết thương nhẹ, đệ cũng không gϊếŧ người, tuy nhiên tội trộm kiếm cũng không thể tha thứ, hãy vào thư thất lĩnh phạt roi, ngày mai đệ phải rời cung, xuống núi về nhà."
Dư Tiêu ngã trên mặt đất, nở một nụ cười ảm đạm.
Hắn vinh quang biết bao nhiêu khi rời khỏi nhà, hùng tâm tráng trí, nhưng bây giờ vì việc bị ma quỷ mê hoặc này mà nhiều năm nỗ lực đã bị hủy hoại. Nhưng ngay cả khi hắn không vội vàng bị bệnh đến loạn đầu đi đánh cắp Bất Chu Kiếm, liệu hắn có thể vượt qua kỳ khảo thí để tiến vào đại lễ Phong Tinh không? Bất kể hắn có làm gì thì cũng không thể so sánh với những đồng môn thông minh ưu tú xung quanh mình. Suy cho cùng, mọi thứ đều là mơ tưởng.
Cuộc đời hắn như vậy là kết thúc.
Lúc Dư Tiêu đang nghĩ ngợi, trong lúc xuất thần thì nghe thấy tiếng bước chân, trong tầm mắt của hắn xuất hiện một đôi giày mây màu đen. Hắn sững sờ ngẩng đầu lên thì thấy Sư An đang đứng trước mặt mình, chàng mặc y phục màu đen có hoa văn bạc, trên đó thêu bản đồ hai mươi tám chòm sao giống như khoác lên bầu trời đêm thăm thẳm mà hắn hằng mơ ước.
Sư An ngồi xuống ngang với thân thể của hắn, trong đôi mắt mở to kia lộ ra vẻ bình tĩnh, Dư Tiêu thầm nghĩ, Sư An sư huynh sẽ phán cho hắn hình phạt gì đây?
"Dư Tiêu, theo những gì đệ nói, đệ một lòng muốn đề cao tu vi của mình chỉ vì muốn được đắc phong Tinh Quân, vậy đệ có từng nghĩ về những việc Tinh Quân phải làm sau khi đắc phong chưa? Nở mày nở mặt, để đám người Vân Trí và những người khác công nhận sự xuất sắc của đệ, sau đó thì sao?" Sư An cười nhẹ, giọng nói kiên định.
Dư Tiêu giật mình.
"Sự bất mãn của để sẽ không kết thúc chỉ vì đệ lên làm Tinh Quân, đệ vẫn sẽ gặp rất nhiều điều đệ không thể làm, cho dù là ta, trên đời này vẫn có quá nhiều chuyện ta không làm được, liệu đến lúc đó đệ có lại không bằng lòng, lại bất mãn sao không thể trở thành thần chân chính?"
"Không có một kết thúc nào trên thế giới này đáng để đệ mạo hiểm và đánh mất trái tim mình, bởi vì không có gì thực sự là kết thúc ngoại trừ cái chết."
Sư An giơ tay lên, đặt ngón trỏ và ngón giữa vào hình ngôi sao trên trán, ánh sáng trắng bạc quấn quanh đầu ngón tay tạo thành những phù văn phức tạp. Chàng đưa ngón tay di chuyển đến giữa lông mày của Dư Tiêu rồi nói: "Thái Chiêu tại thượng, nhân danh Thiên Cơ chúc phúc, chúc phúc cho lòng thiện lương."
Dư Tiêu mở to hai mắt ngơ ngác nhìn Sư An, ánh sáng trắng bạc theo ngón tay Sư An chìm vào trong lông mày của Dư Tiêu. Sư An sư huynh không trừng phạt mà còn ban phước lành cho hắn.
Dư Tiêu vội vàng nói: "Sư huynh... Cung chủ, huynh có phải hiểu lầm rồi không, đệ…"
Sư An cười khẽ, nói một cách rõ ràng: "Thiên hạ có mấy vạn người, cũng chỉ có ba mươi sáu Tinh Chủ, ngàn năm tu sĩ phi thăng cũng chỉ có hai mươi người. Con đường này về bản chất đã là con đường hẹp. Thay vì vật lộn đau khổ trên con đường hẹp này, tốt hơn hết là đệ nên tìm một con đường riêng cho bản thân mình và sống cuộc đời mà đệ thực sự muốn sống. Những gì tốt đẹp trong mắt người khác chưa chắc đã phù hợp với đệ."