Chương 37

Giống như Thiên Lương Tinh Quân đã nói, Dư Tiêu luôn nỗ lực, cố gắng. Trong số các đệ tử, hắn là người thức dậy sớm nhất để luyện võ và cũng là người nghỉ ngơi muộn nhất. Rõ ràng, hắn đã làm hết khả năng của mình nhưng chỉ có thể miễn cưỡng xếp ở hàng giữa trong số các đệ tử của Tinh Khanh Cung, càng không thể lọt vào danh sách 50 người trong mỗi cuộc khảo thí.Hắn tuyệt vọng phát hiện ra mình không phải là một người thiên tài, khoảng cách về tài năng dường như không thể bù đắp, tất cả những gì hắn làm chỉ được xem như giọt nước tràn ly.

Lần này, Vân Trí và Vân Tụng đến Tinh Khanh Cung làm khách, bọn họ tận dụng cơ hội này để chế nhạo hắn bằng mọi cách, nhưng hắn không có cách nào bác bỏ, chỉ có thể giữ chút lòng tự trọng, thà bị ba mươi nhát dao chém xuống còn hơn là phải quỳ xuống.

Hắn nghĩ, nếu tài năng của hắn cao hơn thì tốt rồi, nếu có cách có thể biến hắn trở thành một thiên tài thực sự giống như Sư An và Thích Phong Tảo thì thật tốt.

***

"Có câu nói rằng, mặc dù Bất Chu Kiếm là một thanh hung kiếm nhưng vô cùng mạnh mẽ. Nếu có thể kiểm soát nó, ngươi có thể tăng cường tu vi của mình. Sư An sư huynh mạnh mẽ như vậy, một phần lý do cũng bởi là vì huynh ấy có Bất Chu Kiếm." Yến Yến vừa nói vừa gõ hạt dưa.

Sau khi hỗn loạn qua đi, Tức Hi tìm Chức Tình, Yến Yến và Lan Nhân để hiểu rõ tình hình. Nàng đốt lửa trong phòng, ba người ngồi quanh bàn cắn ăn hạt hướng dương. Tức Hi chống cằm, khinh thường nói: “Cũng đúng, nhưng hắn thật sự cho rằng mình có thể điều khiển kiếm à? Bất Chu Kiếm là loại pháp khí gì chứ, nó không thể bị phá hủy mà chỉ có thể bị phong ấn, trăm năm qua nó chỉ cúi đầu trước Sư An. Sư An có thể khống chế được nó thì hắn cho rằng mình cũng có thể làm được chắc?"

Hai tay Chức Tình ôm mặt, nàng thở dài, nói: "Đại khái là do bị ép nên nóng nảy, tâm bị quỷ mê hoặc. Dư Tiêu sư đệ luôn mạnh mẽ. Nghe nói, gia đình của hắn là hạ nhân ở Vân Thanh môn. Hắn được tuyển chọn nhập cung làm đệ tử đã là vinh hạnh to lớn, phụ mẫu cũng được hãnh diện, làm sao hắn có thể chấp nhận tuyệt vọng lui về chứ.”

"Vậy thì hắn cũng không thể cướp Bất Chu Kiếm chứ? Hắn không nghĩ tới điều gì sẽ xảy ra nếu hắn không kiểm soát được bản thân rồi gϊếŧ người sao? Thế thì đúng là khủng khϊếp!" Yến Yến không có thiện cảm gì, chỉ thấy tức giận.

Lan Nhân tiếp tục, lòng thấy không nỡ, nói: "Nhất định Dư Tiêu sẽ bị sư môn trục xuất, đời này coi như xong rồi."

Những người ngồi ở bàn này lần lượt thở dài, bọn họ không thân thiết với Dư Tiêu, mặc dù tức giận nhưng cũng cảm thấy đáng tiếc.

Nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của bọn họ, Tức Hi không khỏi buồn cười, nàng đặt tay lên bếp nướng sưởi ấm, thản nhiên nói: “Trục xuất khỏi sư môn là điều khó tránh khỏi, nhưng sẽ không phải là dấu chấm hết cho cuộc đời gì đâu. Khi Dư Tiêu bị Bất Chu Kiếm khống chế, nhiều lần suýt nữa thì gϊếŧ người, nhưng hắn ta lại thay đổi hướng vung kiếm. Khi cầm một thanh hung kiếm như Bất Chu Kiếm, người đó sẽ tràn đầy bạo lực tức giận, rất khó để hắn giữ được tỉnh táo trong tình trạng điên cuồng như vậy. Điều đó chứng tỏ từ tận đáy lòng hắn không muốn làm tổn thương mọi người, hắn ta không có tâm địa xấu.”

"Sư An sẽ không để một người như vậy hủy hoại mình đâu."