Tức Hi cắn môi đứng bên cạnh chàng, nhìn tâm ma không ngừng chui vào cơ thể Sư An rồi biến mất trong tinh đồ trên trán chàng, nàng đau xót vô cùng. Đến khi hắc khí trong người giấy hoàn toàn biến mất, Sư An từ từ mở mắt ra, con mắt bình yên, tĩnh lặng. Cũng chẳng biết là ai cầm đầu, đám đệ tử đều lần lượt quỳ trước chàng: “Đa tạ Thiên Cơ Tinh Quân.”
Đa tạ cái gì! Chi bằng đừng gây thêm rắc rối cho chàng!
Tức Hi tức tối nghĩ thầm.
Bách Thanh, Tư Vi, Phụng Nhai và Thất Vũ đều đến bên cạnh Sư An, Thất Vũ thường ngày rất lạc quan nay cũng cảm thấy lo lắng chứ đừng nói đến Bách Thanh hàng ngày vẫn hay lo lắng thái quá. Thất Vũ nói: “Sư huynh, huynh còn phải chống đỡ đại trận phía nam mà… Bây giờ còn thêm cả tâm ma, huynh vẫn chịu được chứ?”
Sư An cười, sắc mặt bình thản, chàng nói: “Nếu như ta không thể chịu được thì sẽ không làm như này. Tuy rằng tâm ma lần này nhiều nhưng lại không mạnh, cần thời gian để độ hóa. Yên tâm, ta không sao.”
Thông thường, nếu như Sư An nói không sao thì là không sao thật, sẽ không có sai lầm gì hết.
“Sư huynh, huynh mạnh thật đấy.” Tư Vi nhìn Sư An một lúc lâu, cũng chỉ nói được một câu như vậy.
Sư An cười, dặn dò họ an ủi đệ tử và nhớ dẫn theo Dư Tiêu vào trong Chương điện, sau đó cầm theo kiếm Bất Chu rời đi. Lúc chàng đi qua Tức Hi thì bị nàng cầm lấy tay áo. Tức Hi nhìn Sư An đang bình thản, ung dung như thường trước mắt, khẽ hỏi: “Thật sự không sao chứ?”
“Tâm ma ở mức độ này, ta vẫn độ được.”
“Nhưng ngươi sẽ cảm thấy rất khó chịu.”
Sư An trầm tư một lúc rồi mỉm cười, đôi mắt sáng trong veo như sao trên trời.
“Chỉ hơi ồn chút thôi.” Chàng hắng giọng, dịu dàng nói.
Các Tinh Quân tập trung tại Thượng Chương điện. Lúc Dư Tiêu được đưa đến Thượng Chương điện, vẻ mặt đã từ bi thương chuyển thành cam chịu. Hắn quỳ sụp xuống đất, nói với Sư An đang đứng trong sảnh: "Dư Tiêu ta đa tạ cung chủ vì đã giúp dẫn độ tâm ma."
Sư An khẽ gật đầu. Bách Thanh oán hận hỏi: "Ngươi luôn cần cù, cố gắng. Tại sao lại phải đi cướp Bất Chu kiếm để gây ra đại họa như vậy hả!"
Cơ thể Dư Tiêu run lên, lưng càng thêm thấp.
"Ta…."
Hắn không biết phải nói hay thanh minh thế nào.
Xuất thân của hắn bình thường, chỉ là nhi tử của nô tỳ của môn chủ Vân Thanh môn, khi Bách Thanh đến Vân Thanh môn làm khách, hắn đã được tuyển chọn làm đệ tử của Tinh Khanh cung. Đó là lần đầu tiên hắn thấy phụ mẫu của mình, những người chịu cảnh nô bộc suốt nhiều năm qua, ngẩng đầu nhìn lên, để lộ ánh mắt kiêu ngạo vui mừng.
Đích tử của môn chủ Vân Thanh môn, Vân Trí, lại không được chọn. Hắn là kẻ vô cùng độc đoán, vì tức giận nên đã dùng mọi cách để xúc phạm và coi thường hắn và phụ mẫu hắn, nói hắn được chọn vì tuổi trẻ khí thịnh, vì vậy hắn đã lập lời thề trước mặt Vân Trí rằng một ngày nào đó hắn nhất định sẽ trở thành người đứng đầu Tinh Khanh Cung.
Hắn nghe nói trước đây chỉ có Thiên Cơ Tinh Quân Sư An làm được điều này, việc đó nhất định sẽ rất tuyệt vời, nếu Sư An có thể làm được thì hắn cũng có thể, hắn cũng sẽ trở thành một người vĩ đại.
Nhưng nơi như Tinh Khanh Cung - nơi hội tụ những nhân tài từ khắp thiên hạ về đây, hắn cũng được xem là "thần đồng" nổi tiếng khi còn ở Vân Thanh Môn, nhưng chỉ khi đến Tinh Khanh Cung mới phát hiện ra những người như hắn chỉ có thể được coi là bình thường.