Sư An đứng cách Dư Tiêu năm bước chân, cánh tay vươn về phía trước, chàng mở lòng bàn tay ra, lạnh lùng nói: “Nếu đã biết sai còn không lập tức thả hắn ra.”
Kiếm Bất Chu bỗng phát ra một tiếng “keng”, dường như sợ đến mức toàn thân run rẩy, nó cố gắng chống cự một khoảnh khắc, ngay sau đó lập tức rơi xuống đất thoát khỏi bàn tay của Dư Tiêu. Kiếm quay ba vòng trên không trung rồi rơi vào tay Sư An.
Giây phút Sư An cầm lấy kiếm Bất Chu, sát khí trong kết giới đều tan thành mây khói. Mây mờ trăng tỏ, các đệ tử tỉnh táo trở lại, mọi thứ trở lại bình thường đến nỗi dường như đêm nay chẳng xảy ra chuyện gì.
Sư An cất kiếm Bất Chu lại vào trong vỏ, nỗi lo trong lòng của Tức Hi cuối cùng cũng có thể buông bỏ.
Chàng nói với chiếc kiếm thượng cổ hung hãn - Ngươi đã biết sai chưa? Vũ khí lợi hại như thế nghe thấy câu này vẫn lập tức rén ngang.
Tức Hi nghĩ, nếu Sư An đã khống chế được kiếm Bất Chu đến mức độ này rồi thì chàng mới chính là một vỏ kiếm đích thực.
Sư An giơ tay thu bùa lại, Dư Tiêu gần như kiệt sức, bừng tỉnh lại, lập tức kéo tà áo của Sư An, hắn run rẩy nói: “Sư An sư huynh… đệ… đệ không gϊếŧ người chứ?”
Sư An lắc đầu, Dư Tiêu thở phào nhẹ nhõm, trong mắt dâng lên những giọt nước mắt hối hận, ngã quỵ xuống mặt đất.
Tức Hi tiến đến gần Sư An định hỏi rõ chàng chuyện này, nhưng Sư An lại quay người nói với các đệ tử khác: “Tất cả mọi người đứng nguyên tại chỗ, không được rời khỏi đây.”
Lúc các đệ tử đều đang thất thần đứng nguyên tại chỗ, Sư An lấy hình nộm người bằng giấy ra có dính máu của mình. Chàng chỉ vào Dư Tiêu, sau đó tung lên, trán Dư Tiêu bay ra một lượng khí đen lớn xen với tiếng xì xào, hình nộm giấy càng ngày càng cao lên giữa không trung.
Đó là tâm ma của Dư Tiêu, hắn chỉ cầm kiếm Bất Chu trong thời gian ngắn mà tâm ma đã nặng như vậy, bây giờ đã bị hình nộm giấy của Sư An hút ra khỏi người. Sau khi tờ giấy bay lên giữa không trung thì phát ra một luồng ánh sáng trắng chói mắt, hắc khí thoát ra từ giữa trán của tất cả mọi người bao gồm cả Dư Tiêu đều bị hút vào nộm giấy, đến cả Tức Hi cũng không ngoại lệ.
Tức Hi ý thức được Sư An đang định làm gì, chàng đang muốn dẫn tâm ma ra.
Người tu tiên sợ nhất là tâm ma, một khi đã nuôi tâm ma thì sẽ trở nên yếu đuối, tất cả các tu sĩ sẽ vì tâm ma mà tầu hỏa nhập ma, là Tinh Quân sẽ bị thất cách. Những đệ tử chưa được phong làm Tinh Quân có thể vì việc bộc phát ma ngoài ý muốn này mà mất đi cơ hội phong làm Tinh Quân. Kiếm Bất Chu trong tay Sư An bị đánh cắp nên chàng sẽ có một phần trách nhiệm, với tính cách của chàng chắc chắn sẽ gánh chịu toàn bộ hậu quả.
Chàng phải dẫn ra tâm ma bị bộc phát của tất cả mọi người bởi kiếm Bất Chu.
Hắc khí càng ngày càng nhiều, tiếng tức giận oán trách của mọi người phát ra từ trong hắc khí càng ngày càng lớn, giống như cơn ác mộng đáng sợ làm cho mọi người trách than, kêu gào.
Sư An nhắm mắt lại hình thành mấy kết ấn, những hắc khí được hút vào trong nộm giấy lập tức hướng về phía chàng, theo tinh đồ phát sáng trên trán chàng chui vào trong người.
Thiên Cơ Tinh Quân giống như đại dương, là nơi duy nhất có thể làm sạch những thứ cặn bẩn.