Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Mẫu Vừa Thiện Lương Lại Thương Người

Chương 2: Nói chuyện phiếm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tác giả: Lê Thanh NhiênEditor: Bao Tô Bà 🤗

###

Các Tinh Quân của Tinh Khanh cung có con đường tu tiên khác biệt với những người tu tiên khác.

Tinh Khanh cung có một bảo vật trấn cung là Tinh Mệnh Thư. Ngày thường thoạt trông chỉ là một viên đá rất tầm thường, nhưng mỗi ba năm Khai Phong một lần, nó sẽ hiển lộ chân thân, lựa chọn một người từ trong đám phàm nhân để trao tặng tinh mệnh, chấp chưởng vận thế của thiên hạ.

Vận thế là một thứ rất huyền diệu. Người qua đường phổ phổ thông thông chỉ cần có vận may cũng có thể thành công rực rỡ, mà anh hùng tài giỏi đến mấy cũng sợ thời vận không tốt. Chấp chưởng vận thế của thiên hạ, nghe loáng thoáng đã biết có chút ít ý vị thần tiên.

Các tu sĩ khác còn có mấy người có thể phi thăng, trở thành thần tiên thật sự, nhưng thành Tinh Quân thì đồng nghĩa với việc vĩnh viễn đứng ở vị trí giữa phàm nhân và thần minh, sinh tử như thường. Bọn họ cách thần gần nhất, cũng cách thần xa nhất.

Huống chi, nếu Tinh Quân thất trách, họ sẽ bị Tinh Mệnh Thư phán là thất cách, đoạt đi tính mạng. Thành thật mà nói, đây cũng là một danh hiệu đi đôi với hiểm nguy.

Năm đó Tức Hi giấu giếm thân phận trà trộn vào Tinh Khanh cung. Sau khi nghe Bách Thanh sư huynh giới thiệu ngọn nguồn của Tinh Khanh cung, nàng chỉ khinh thường nói: "Gì chứ, những người tu tiên tu đạo ngoài kia động cái là hô mưa gọi gió, biến cát thành vàng. Tinh Khanh cung này thì trái một vị Tinh Quân phải một vị Tinh Quân nhưng ngoại trừ thọ mệnh dài hơn, dung nhan bất lão thì cũng chẳng có gì tài giỏi cả. Không phải chỉ đại diện cho bách gia tiên môn [1] thôi sao?"

[1] Bách gia tiên môn: Chỉ chung những người tu tiên, tu đạo.

Lời này lập tức khiến cho Bách Thanh sư huynh tức giận đến lông mày không phải lông mày cái mũi không phải là cái mũi nữa, chỉ vào Sư An nói: "Sư đệ, không phải ta không cho đệ mặt mũi, nhưng đứa bé này tính tình vừa hoang dã vừa không đàng hoàng, đệ kéo từ chỗ nào tới thì đưa về chỗ đó cho ta!"

Tư Vi cũng phụ hoạ chèn ép Tức Hi, muốn nàng rời đi.

Sư An chỉ khẽ cười đáp lại: "Tức Hi nói cũng không sai."

Khi đó chàng mười sáu tuổi đã là Thiên Cơ Tinh Quân tiếng tăm vang dội nhất của Tinh Khanh cung, là cường giả trong thiên hạ. Chỉ cần chàng còn sống trên đời, tâm mọi người đều sẽ tồn tại thiện niệm, thế gian ít có chiến loạn, nhân họa hoành hành.

Thức dậy sau giấc mộng, Tức Hi đã không cảm nhận được cảm xúc như trong mơ nữa, không rõ tại sao bản thân sẽ mơ thấy những chuyện đã lâu như vậy. Chuyện về mười mấy năm trước có Bách Thanh, Sư An, Tư Vi còn có cả nàng.

Nàng vỗ lên hai má, xoay người rời giường, rửa mặt sửa soạn. Tức Hi lấy gương đồng qua, nhìn vào mỹ nhân như hoa như ngọc trong gương, chỉ biết tấm tắc cảm thán sao Tô Ký Tịch này lại lớn lên xinh đẹp đến thế. Đến nàng còn thấy thèm thuồng chính mình.

Tuy nói Tinh Quân có dung nhan bất lão nhưng số tuổi của cung chủ Tinh Khanh cung đã có thể làm cha của Tô Ký Tịch. Mỹ nhân có tiếng như nàng ấy lại cứ muốn chết muốn sống đòi gả lại đây thủ tiết, tội tình gì đâu? Tinh Khanh Cung có tiền, Tô gia cũng không thiếu tiền cơ mà. Huống chi, theo như quy củ "mọi việc tự thân làm" của Tinh Khanh cung, ngoại trừ cơm không cần tự làm, thì những chuyện nội vụ khác đều cần tự mình lo liệu xử lý, trên dưới cung không có đến một nô bộc. Tô Ký Tịch - vị tiểu thư quyến rũ xinh đẹp này gả lại đây hẳn là sẽ lẻ loi một mình, không có ai hầu hạ. Thật sự là quá đáng thương.

Từ trước đến nay, Tức Hi không thích để mỹ nhân thiệt thòi. Nàng vuốt ve gương đồng mà nội tâm vô cùng đau đớn, hận không thể triệu Tô Ký Tịch ra, vuốt ve phe phẩy bả vai một phen, hỏi xem nàng ấy rốt cuộc đã nghĩ cái gì.

Như bình thường, nếu như sống lại thành quả phụ của người khác, hôm sau Tức Hi có thể ngay lập tức biểu diễn cho bọn họ xem một màn hồng hạnh xuất tường lẳиɠ ɭơ phóng đãng không kiềm chế được. Nhưng đây là Tinh Khanh cung, nàng là quả phụ của cung chủ, là sư mẫu đại nhân của chúng đệ tử.

Trong một khoảng thời gian ngắn, nàng không có ý định chết lần thứ hai đâu...

Tức Hi thở dài một tiếng, mở ngăn tủ lấy ra y phục và phát quan [2]. Mùa thu có ngũ hành thuộc kim cho nên cung phục mùa thu của Tinh Khanh cung là hoa văn màu vàng trên nền trắng; cụ thể là hình hoa Phượng Hoàng Chấn Vũ [3]. Tinh Khanh cung luôn duy trì phong cách đối xử bình đẳng; ngoại trừ việc thêu thêm tinh đồ trên y phục của các Tinh Quân, cung phục của các đệ tử đều giống nhau như đúc. Ngay cả y phục của người làm sư mẫu đại nhân là nàng đây cũng không có ngoại lệ.

[2] Phát Quan - 发冠: Đây là một loại nói chung chung đã thay đổi qua thời đại, được kết hợp giữa quan và bộ dao cho đẹp đẽ.

[3] Phoenix Zhenyu - Phượng hoàng chấn vũ/rũ cánh: Một loại hoa cúc sống lâu năm, cao 60-150cm.

Nàng thuần thục mặc y phục, sau đó mở cửa đi ra ngoài hấp thụ ánh dương ấm áp của mặt trời lúc vào thu; nàng duỗi người kéo giãn tứ chi, chắp tay sau lưng đi dạo loanh quanh. Tức Hi rẽ vào một góc, đi ra phía sau của thính đường dạy học, nàng bất chợt trông thấy một cây sơn tra vững chãi, trĩu quả.

Cái cây này hình như được nàng trồng cách đây lâu lắm rồi thì phải?

Đôi mắt Tức Hi đột nhiên sáng lên. Buộc vạt áo ngang eo, nàng trèo lên cây, vô cùng thích thú ngắt quả sơn tra.

Theo như lời mà Tiểu Hạ Ức Thành phát biểu về nàng, Tức Hi là một người cực kỳ cực kỳ thô tục, yêu mỹ nhân, thích múa hát, mê tiền, mê rượu, mê ăn. Ăn thì thích vị chua ngọt, nhất là hồ lô ngào đường.

"Ngày hôm qua là lần đầu tiên chưởng môn sư huynh mặc hồng y đấy, đẹp quá đi!" Một giọng nữ non nớt mang theo vui vẻ truyền đến.

Tức Hi cúi đầu nhìn xuống, trông thấy mấy nữ đệ tử mặc cung phục đang vây quanh gốc cây sơn tra nói chuyện. Đương nhiên, các nàng cũng không phát hiện đang có một người nằm trên ngọn cây.

Vừa mới khen ngợi Sư An là tiểu cô nương thoạt nhìn nhỏ tuổi nhất trong số đó, có lẽ chỉ tầm 13-14 tuổi, mặt đầy ngưỡng mộ. Tức Hi tràn đầy đồng tình với bình luận của nàng ấy. Nàng luôn biết Sư An có một khuôn mặt tuyệt đẹp, nhưng chưa từng nghĩ tới dáng vẻ chàng mặc hôn phục sẽ như thế nào.

Phải biết rằng từ năm mười tuổi nàng đã tiến vào Tinh Khanh cung, mãi cho đến năm 17 tuổi được phong thành Tham Lang Tinh Quân sau đó trở về Huyền Mệnh Lâu. Trong bảy năm ở đây, nàng đã thấy Sư An cự tuyệt không biết bao nhiêu người theo đuổi, không kể cao thấp béo gầy, nam nữ già trẻ, cơ bản là bao quát đủ các loại người. Mà Sư An cũng không có loại đặc thù yêu thích gì với động vật hay yêu ma quỷ quái, thế cho nên Tức Hi vẫn luôn cảm thấy có lẽ chàng sẽ phải cô đơn cả đời.

Nhưng tốt xấu gì chàng vẫn mặc hôn phục một lần, tuy rằng chỉ là thay sư phụ thành hôn với vị sư mẫu giả là nàng.

Tức Hi dựa vào thân cây, quyết định nghe góc tường [4] một lúc.

[4] Nghe trộm.

Một cô nương khác mặt hàm thương tiếc, nói: "Ngày hôm qua trông thấy sư huynh nắm trượt tơ lụa lúc đầu, trái tim muội cứ như bị bóp chặt vậy. Trước khi muội tới Tinh Khanh cung cũng không biết Sư An sư huynh lại bị mù, sao lại như vậy chứ?"

Hỏi hay lắm!

Tức Hi lập tức ngồi dậy, vểnh tai lên nghe, không bỏ sót một câu chữ nào.

Một thiếu nữ khác thở dài, có lẽ nàng ấy là người tiến cung lâu nhất nên khi nói cũng biểu hiện ra vài phần quyền uy: "Khoảng ba năm trước, trong một đêm sư huynh bị mù cả hai mắt, không có ai biết nguyên nhân là gì, sư huynh cũng không chịu nói. Chuyện này mãi cho đến hiện tại vẫn là một câu đố không có lời giải, nhưng..."

Tức Hi vươn cổ chờ đợi câu nói tiếp theo.

"Nhưng mà các muội nghĩ xem, nếu đột ngột phát bệnh dẫn tới mù thì nhất định sẽ có dấu hiệu. Sư huynh thì trước sau đều bình thường, nên hẳn là không phải nguyên do này."

Các cô nương tuổi trẻ xung quanh gật đầu tán thành, Tức Hi cũng gật đầu theo.

"Nếu là tẩu hỏa nhập ma, Tinh Quân thất cách tất sẽ có nguyên do, nhưng lúc đó sư huynh không đi đâu, cuộc sống hàng ngày trôi qua như thường, hẳn cũng không phải là thất cách."

"Đúng vậy đúng vậy..."

"Với thân thủ của sư huynh và Bất Chu kiếm, ai có thể hành thích huynh ấy?"

"Đúng vậy đúng vậy..."

"Cho nên chỉ có một khả năng duy nhất - chắc chắn là Huỳnh Hoặc Tai Tinh nguyền rủa sư huynh!"

"Đúng vậy đúng vậy..."

"Đúng vậy... Hả?"

Các cô nương đứng dưới tàng cây bị thanh âm truyền đến từ trên cây dọa cho giật mình, lập tức ngẩng đầu lên tìm kiếm. Bọn họ trông thấy một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp đang ở trên cây, biểu tình nhăn nhó.

"Suy luận nghiêm túc như vậy sao có thể dẫn đến một kết quả nhảm nhí, vớ vẩn thế hả?"

Thiếu nữ lớn nhất lùi về phía sau vài bước, tức giận mở to mắt: "Ngươi là ai! Ngươi... Ngươi, sao ngươi dám trèo lên cây của chưởng môn sư huynh, còn trộm cả quả nữa!"

Lời này thật sự rất mới mẻ, rõ ràng là cây của nàng sao lại biến thành cây của Sư An rồi?

Tức Hi tùy tiện dựa vào thân cây: "Đây là cây của Sư An sao? Bảo hắn đến đây gọi một tiếng xem cái cây này có trả lời không."

Nàng kia nghe vậy thì tức giận rút kiếm đòi phải đuổi Tức Hi xuống dưới cho bằng được. Nữ đệ tử tuổi nhỏ hơn lại giữ chặt tay áo nàng ấy nhỏ giọng nói: "Nàng ta lớn lên đẹp như thế, không phải là sư mẫu đấy chứ..."

"Sư mẫu cái gì, cho dù Tô Ký Tịch không nói đạo lý nhưng tốt xấu gì cũng là một tiểu thư khuê các, sao có thể là loại du côn lưu manh như thế được!"

Ui ui, tiểu cô nương này nói Tô Ký Tịch không nói đạo lý hả?

Mặc dù Tức Hi cũng cảm thấy đây là một cọc hôn sự cường mua cường bán nhưng nàng mượn thân phận này sống qua ngày, tự nhiên cũng phải giúp Tô Ký Tịch nói đôi câu, vì thế nàng nghiêng người ném mấy quả sơn tra cho các nàng kia. "Đừng tức giận mà, chúng ta cùng nhau ăn quả đi. Dẫu Tô Ký Tịch có hơi tùy hứng ầm ĩ nhưng mà đối với Tử Vi Tinh Quân lại là rễ tình đâm sâu, không thể kìm nén; đến cả người đã chết cũng vẫn muốn làm thê tử của người ta. Tình thâm như thế thì có gì sai? Tiểu cô nương, muội ngưỡng mộ Sư An như vậy, nếu như có biện pháp gả cho hắn, muội có gả không?"

Mấy cô nương nhỏ tuổi đón được trái cây, cảm thấy ăn cũng không phải, vứt cũng không phải, đang khó xử lại thấy Tức Hi nói với các nàng mấy lời kia, ngay lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt.

Cô nương lớn nhất lại càng tức giận: "Không có chuyện đấy đâu! Trước kia nàng ta coi trọng Sư An sư huynh, sau đó biết Sư An sư huynh mù thì ghét bỏ cho nên mới quay ra đòi phải gả cho sư phụ."

Cái gì?

Tô Ký Tịch này, mẹ nó dám ghét bỏ Sư An?

Tức Hi lập tức nổi cơn giận dữ, không khác gì một con mèo xù lông nhảy cao ba thước.

"Sư An không thể nhìn thấy thì đã làm sao? Tô Ký Tịch có mắt không tròng, còn không bằng người mù! Trên đời này có trăm nghìn mỹ nữ, Thiên Cơ Tinh Quân thì 300 năm chỉ xuất hiện một mình Sư An, nàng ta là cái thá gì mà dám không biết xấu hổ chê bai Sư An, ta phi!"

Các cô nương bị một màn lật mặt của Tức Hi làm cho ngạc nhiên không thôi, không còn lời gì để nói. Đúng lúc này, Tức Hi nghe thấy có người đứng ở đằng xa gọi một tiếng: "Sư mẫu?"

Ngẩng đầu lên, nàng thấy hai nam tử thân mặc bạch y đang đứng ở chỗ xa xa dưới mái hiên. Đúng là Thiên Lương Tinh Quân Bách Thanh và Sư An. Bách Thanh ngạc nhiên nhìn nàng, đôi mắt Sư An thì hơi buông xuống, thần sắc bình tĩnh.

Dưới tàng cây, các cô nương lặp lại hai chữ "sư mẫu" trong sự hoài nghi. Bấy giờ, Tức Hi mới ý thức được lời nàng vừa nói hình như là đang hung hăng tự mắng thì phải.

Tức Hi không nghĩ tới Bách Thanh và Sư An sẽ bắt gặp cảnh này. Nàng cho rằng loại tiểu thư khuê các như Tô Ký Tịch sẽ không leo cây, vì thế vừa trèo xuống vừa nghĩ xem nên trả lời thế nào. Trong phút giây lơ là, nàng không không cẩn thận ngã từ trên cây xuống. Hình như nàng nghe thấy tiếng răng rắc giòn giã từ trong xương.

... Cơ thể của Tô Ký Tịch này, cũng mỏng manh quá rồi nhỉ?

- - -

Từ đầu xuân năm Giáp Tý tới nay, Bách Thanh không có phút giây nào rảnh rỗi, rất nhiều chuyện xảy ra nối tiếp nhau. Sư phụ đột nhiên qua đời, tru sát Tai Tinh, tân sư mẫu đòi gả lại đây, hiện giờ tân sư mẫu lại ngã từ trên cây xuống hôn mê bất tỉnh.

Hắn bước nhanh xuyên qua hành lang dài, ngoặt vào góc thì trông thấy Sư An cầm theo một chiếc hộp gỗ, ung dung bước tới trên con đường xen giữa cây ngân hạnh [5] và bức tường đỏ. Bách Thanh sóng vai đi với chàng: "Nghe nói sư mẫu tỉnh lại rồi, đệ cũng đi thăm người phải không?"

[5] Cây ngân hạnh/cây bạch quả.

Sư An hơi nghiêng đầu, ánh mắt hướng về phía Bách Thanh giống như có thể nhìn thấy, gật đầu đáp: "Người của Tô gia cũng ở đây, nên cẩn thận."

Sư An vừa nói đồng thời linh hoạt tránh đi chiếc bồn hoa trước mặt, tựa như chàng đã nắm rất rõ cấu tạo của Tinh Khanh cung trong lòng bàn tay. Còn Bách Thanh thì suýt chút bị cành cây bên cạnh vướng ngã. Nhiều năm nay, cơ thể Bách Thanh vẫn luôn không phối hợp, đừng nói là vấp cây, vấp tường, có đôi lúc còn là chân trái vướng chân phải. Đôi khi hắn cũng hoài nghi, giữa hắn và Sư An, không biết ai mới là người mù.

Khi Bách Thanh đang âm thầm buồn bực, lại nghe Sư An nói: "Đã đưa thi thể của Hòa Gia về tới nơi chưa?"

Tim Bách Thanh thót một cái, đến nói cũng không nên lời: "Đã... đã mang về rồi... thả rất nhiều băng nên thi thể vẫn nguyên vẹn. Có chuyện gì à?"

"Người này mang tiếng xấu, nếu thi thể bị rơi vào trong tay người khác có lẽ sẽ bị sỉ nhục, chà đạp. Chúng ta đã đưa người về đây thì an táng cho nàng đi." Ngập ngừng một lát, Sư An cười khẽ, hờ hững nói: "Sao mỗi lần đệ nhắc tới Hòa Gia huynh đều căng thẳng như vậy? Chẳng lẽ..."

Trong khoảnh khắc, trái tim Bách Thanh như dâng tới tận cổ họng.

"... Chẳng lẽ huynh cũng cảm thấy, sư phụ không phải do nàng gϊếŧ ư?" Nửa câu sau của Sư An làm lòng Bách Thanh như thắt lại.

Cái chết của sư phụ vừa ly kỳ vừa đột ngột. Trong khoảng thời gian ngắn, lời đồn về lời nguyền rủa của Tai Tinh đã làm xôn xao dư luận, bách gia tiên môn cứ thế mượn cớ này thảo phạt Huyền Mệnh lâu. Tinh Khanh cung gần như là bị cưỡng chế tham dự, trên thực tế Sư An vẫn luôn giữ nguyên thái độ [6] đối với Hòa Gia.

[6] Có lẽ ý là không coi là địch nhân cũng không thân thiết, không áp tội danh lên người khác ngay lập tức mà vẫn dè dặt, nghi ngờ.

Bách Thanh hắng giọng nói: "Ngày ấy đệ lệnh cho mũi tên " hỏi mệnh " gϊếŧ chết kẻ đã hại chết sư phụ, tên hỏi mệnh ngay lập tức lấy đi tính mạng của Hòa Gia. Với linh thức của tên hỏi mệnh, nó nhận định Hòa Gia là hung thủ, nhất định sẽ không sai."

Sư An cau mày, đáp: "Đúng là như thế."

"... Vậy sao đệ vẫn nghĩ không phải là Hòa Gia sát hại sư phụ?"

"Chỉ là cảm giác mà thôi, cũng không có bằng chứng thực tế."

"Ha ha... Đệ lại không quen biết Hòa Gia, lấy đâu ra cảm giác." Bách Thanh cảm thấy giọng nói của mình khô khốc.

Sư An chỉ cười, tinh đồ Nam Đẩu thoắt ẩn thoắt hiện trên má phải của chàng, chàng nói: "Cũng phải."

Bách Thanh lại không cười nổi, thần sắc hắn phức tạp nhìn Sư An cười điềm đạm đứng bên cạnh, trong lòng bi ai.

Ngày đó khi hắn nhìn thi thể Hòa Gia, bất ngờ phát hiện hóa ra là cố nhân mất tích đã nhiều năm. Bách Thanh đã sốc đến mức không nói nên lời, theo bản năng cũng ngăn cản Sư An đến hỏi thăm tình hình.

Mà Sư An chỉ hơi nghi ngờ nhíu mày, vẻ mặt vẫn trầm ổn bình thản như thường. Cái xác đẫm máu phản chiếu trong mắt chàng giống như một tấm gương mờ đυ.c. Sau đó, chàng hỏi với một ngữ khí bình tĩnh, thậm chí là vô tội -- sao vậy?

Ngay lúc ấy, Bách Thanh nhìn Sư An mờ mịt, không hay biết Tức Hi đã chết, lần đầu tiên tự đáy lòng cảm thấy may mắn, may mà Sư An đã mù.

Có một số việc, thà vĩnh viễn không thấy, không biết còn tốt hơn.

« Chương TrướcChương Tiếp »