Úc Dạ Bạc bị Tần Hoài Chu kéo mạnh, cậu dùng tốc độ nhanh nhất tắt đèn pin trên điện thoại, hơn nữa còn điều chỉnh màn hình về mức tối nhất, sau đó mặc kệ người đàn ông kéo núp sau kệ hàng.
"Cộp, cộp, cộp..."
Tiếng bước chân đi vào trong, hướng thẳng đễn chỗ kệ hàng để tiêu bàn cơ thể người.
Lúc này Úc Dạ Bạc đang đứng trồn ở mặt khác của kệ hàng, cách con quỷ một đống đồ vật.
Cũng may cái kệ này đa phần chất mấy dụng cụ thể dục thể thao, trong đó có mấy cái đệm lớn có thể ngăn cản tầm nhìn, Úc Dạ Bạc từ từ khom lưng, cố dì sát màn hình điện thoại xuống mặt đất, sau đó nhanh chóng di chuyển đến bên một kệ đựng đồ khác.
"Cộp, cộp, cộp..."
Tiếng bước chân ngày càng gần.
Chân trước cậu vừa mới bước qua kệ hàng bên kia, giây sau con quỷ liền đi vòng qua kệ hàng bên khác.
Quá nhanh, cậu không chắc nó đã nhìn thấy mình chưa, sống lưng không nhịn được mà bắt đầu tê dại. Nhưng cậu vẫn cố hết sức để không phát ra tiếng động, tiếp tục như con mèo nhỏ trốn sau kệ hàng, cơ thể cứng còng.
Cho đến tận khi nghe thấy tiếng bước chân đi xa cậu mới đứng dậy. Đang muốn đi ra ngoài lại đột nhiên bị ai đó đứng sau kéo lại, cậu theo bản năng hoảng sợ giãy giụa, rốt cuộc ngã vào một cái ôm lạnh lẽo mạnh mẽ, là Tần Hoài Chu.
Cùng lúc đó, tiếng bước chân vốn rời đi đột nhiên quay về.
Khuôn mặt trương phình của con quỷ ló ra từ sau kệ để đồ, hai mắt đυ.c ngầu thối rữa đảo nhanh hai cái.
Quay đầu dí sát.
Tình huống đột ngột xảy ra này nếu đổi lại là người khác đã muốn quỳ tại chỗ khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Cũng may Tần Hoài Chu phản ứng nhanh.
Chờ con quỷ đi xa, Úc Dạ Bạc lập tức hành động. Cậu vừa dỏng tai chú ý tiếng bước chân vừa xác định phương hướng chạy ra ngoài, cuối cùng hữu kinh vô hiểm thoát khỏi nhà kho.
Lần này cậu chạy một mạch từ hành lang bên trái xuống, có lẽ bởi vì bên này cách cửa lớn khá xa nên hành lang sạch sẽ không có đồ vật linh tinh chất đầy đất.
Đến lúc cậu chạy đến lầu hai, một lần nữa Uông Lôi gửi tin nhắn mới: "Nó đi ra ngoài, theo hướng hành lang bên trái."
"Nó nhìn thấy cậu rồi."
Úc Dạ Bạc giật mình, cầm đèn pin điện thoại quay phắt đầu ra sau, nhưng mà hành lang tối đen sau lưng lại không có bòng dáng con quỷ.
Uông Lôi lại nói: "Từ từ, không đúng, bóng đen kia có vẻ lùn hơn với cường tráng hơn cậu, hình như không phải cậu..."
Nghe thấy lời miêu tả, Úc Dạ Bạc lập tức biết đó là ai, chỉ sợ là tên 'Trác Lê' giả mạo, cũng chính là Tóc Vàng đã chết.
"Trời đất, cái bóng đen kia đang bò."
Úc Dạ Bạc đang muốn tắt đèn pin, nhưng không kịp nữa rồi. Cậu bị phát hiện, 'Trác Lê' giống như con nhện mặt dán sát xuống đất nhanh nhẹn bò qua, từ chỗ rẽ cầu thang xa xa lộ ra cái đầu.
Ánh đèn trắng rọi lên mặt hắn, không biết bắt đầu từ khi nào, khuôn mặt vốn dĩ trẻ trung non nớt đã trở nên khô quắt, giống như bị hút cạn máu thịt, làn da tái nhợt dính chặt vào thịt, sống động không khác gì một đống thây khô.
Thấy cái thằng hại mình đứt ngón tay, Tóc Vàng trở nên phấn khích, phảng phất như mèo thấy mỡ, hai mắt trợn tròn, khóe miệng toét đến tận mang tai, trong miệng phát ra tiếng cười quỷ dị.
Úc Dạ Bạc: "....."
Cậu thật sự không còn sức móc mỉa nó, cái kiểu dọa người này có gì mà mới chứ, tìm chút gì mới mẻ được không anh giai?
Mấy người Uông Lôi thông qua màn hình điện thoại thấy được cảnh này bị dọa hồn phi phách tán: "Úc Dạ Bạc, chạy mau. Cậu chay nhanh lên."
Không ngờ Úc Dạ Bạc không những không chạy mà còn quay người xông đến chỗ con quỷ, chính xác mà nói là Tần Hoài Chu kéo Úc Dạ Bạc qua.
Chỉ nghe thấy rầm một cái, một luồng sức mạnh vô hình bóp chặt cổ Tóc Vàng, tàn nhẫn vặn mạnh khiến cái cổ đầu lìa khỏi xác.
Xung quang chỗ này không có 'của công', Tần Hoài Chu ra tay không chút nề hà. Tóc Vàng chưa kịp ú ớ câu nào, đầu đã bị vặn đứt, hắn không dám tin trợn trừng hai mắt nhìn, cơn đau thấu xương ập đến.
Tóc Vàng chưa từng nghĩ qua chết rồi còn phải chịu cơn đau hành hạ, chuyện này so với ngón tay đứt cụt còn đau hơn, hoặc nói cách khác là vì chết rồi nên không thể đau đến chết đi một lần nữa.
Cơn đau hành hạ khiến hắn gào khóc kêu cha gọi mẹ vang vọng cả tòa nhà.
"Ahh....! Ặc!"
Nhưng vừa mới mở miệng kêu được một chữ, giọng hét bị cắt ngang, một chân Tần Hoài Chu dẫm lên mặt hắn, thẳng chân dẫm nát miệng.
"Gớm quá đi mất."
Úc Dạ Bạc nhìn cái đầu bên chân, cau mày, nhấc chân bồi thêm cho nó một phát đạp mạnh.
"Ahhh ahhh ahhh..." Giữa tiếng kêu thảm thiết, đầu của Tóc Vàng cứ vậy lăn xuống bậc cầu thang, nằm trên mặt đất mềm nhũn như một vũng bùn, hoặc như con cá chết, không cựa quậy.
Uông Lôi: "...."
Trác Lê: "...."
Mao Hiểu Linh: "......"
Trâu bò!
Nhanh chóng dứt khoát giải quyết xong Tóc Vàng, tâm trạng uất nghẹn sau một đêm của Úc Dạ Bạc được giải tỏa, thoải mái cực kỳ. Úc Dạ Bạc nâng tay, trong bóng tối nắm đấm hai người chạm nhẹ vào nhau.
Nhìn điểm hảo cảm tăng thêm 0.233.
Khóe miệng Tần Hoài Chu một lần nữa nhếch lên, vui vẻ nhét một viên kẹo trái cây vào miệng cục cưng nhà anh.
Có một số chuyện 'tục tưng' trải qua vài lần thành quen. Lần thứ hai bị nhét kẹo quả nhiên Úc Dạ Bạc không cảm thấy không đúng chỗ nào, bầu má ngậm kẹo phồng lên, vô cùng đáng yêu.
Tần Hoài Chu nhìn số điểm hảo cảm 0.454 không dễ dàng có được, cố dằn lại ham muốn lấy ngón tay chọt lên.
Tên mập còn đứng trước cầu thang, Úc Dạ Bạc mới bước nửa bước, ai cũng không ngờ, giây tiếp theo, củ cải mập kia thế nhưng lại xoay người...bỏ chạy?!
Hành lang u tối, dáng người mập mạp vặn vẹo vô cùng linh hoạt, một đường xé gió chạy biến mất cuối hành lang.
Uông Lôi, Trác Lê, Mao Hiểu Linh:???
Quỷ bị dọa chạy?!
Ê này, mặt mũi của quỷ bị vứt ra ngoài chuồng gà rồi hả anh giai?!
Vốn dĩ ba người bị dọa cho hồn bay phách tán, không dám thở mạnh, thấy cảnh này cả đám đều bị dọa cho ngu người.
Tròng mắt Trác Lê sắp rớt xuống đất đến nơi: "Quá đỉnh."
Mao Hiểu Linh chậc lưỡi: "Hóa ra quỷ cũng biết sợ à..."
Vặt đứt đầu người ta hỏi ai mà không sợ cho được chứ?
Còn Uông Lôi mang vẻ mặt hâm mộ: "Rốt cuộc cậu ta làm thế nào được nhỉ? Không những rút được thẻ đạo cụ cao cấp, vậy mà tại sao còn rút được đạo cụ nghe lời nữa?"
Trác Lê: "Chị Uông, câu này của chị có ý gì?"
Uông Lôi: "Chị từng nghe người chơi lâu năm nói qua, đạo cụ càng mạnh càng có nhiều mặt hạn chế. Đặc biệt là thẻ đạo cụ cao cấp, chúng đều có suy nghĩ riêng của mình, không hẳn sẽ nghe theo lời của chủ nhân, cần phải làm tăng giá trị hảo cảm đến một mức nhất định mới được. Người mới căn bản không khống chế nổi chúng."
Mao Hiểu Linh: "Chắc do người ta đẹp nên có quyền chăng...?"
"Chính xác." Uông Lôi nhớ tới khuôn mặt kia của Úc Dạ Bạc, nói huỵch toẹt ra luôn: "Cũng có thể do thấy sắc nổi lòng tham đấy."
Không ngờ một câu vu vơ lại vô tình chọt đúng chân tướng.
Càng khiến cô không tưởng nổi đó là, người chân chính cố gắng xoát độ hảo cảm không phải Úc Dạ Bạc mà là Tần Hoài Chu.
Hai phút sau Úc Dạ Bạc bị Tần Hoài Chu ôm từ cửa sổ bò ra, cậu không kịp lấy hơi lập tức hỏi: "Ngôi mộ kia ở chỗ nào?"
Mao Hiểu Linh chỉ hướng bên trái: "Hình như ở đằng sau tòa nhà kia...đã xảy ra chuyện gì à?"
Úc Dạ Bạc đâm đầu chạy nhanh qua bên kia, tóm tắt lại những việc đã xảy ra bên trong tòa nhà thực nghiệm.
Tốt xấu gì Uông Lôi cũng là người từng trải, lập tức hiểu ra: "Tôi biết rồi! Có phải nhiệm vụ của chúng ta là bắt xác chết vô danh rồi phong ấn nó vào bình một lần nữa đúng không?"
Nếu xác chết vô danh kia bị Tóc Vàng và tên mập thả ra rồi làm tất cả chuyện này thì phải phong ấn nó lại một lần nữa, khiến nó và nội quy biến mất, trò chơi kết thúc.
Quả thật trong nhà kho kia có không ít bình thủy tinh rỗng, hơn nữa còn có cả dung dịch formalin chưa sử dụng.
Trác – dân nịnh hót lão làng – Lê phấn khích vỗ tay: "Đúng đó, chị Uông của em thông minh quá."
Mao Hiểu Linh sợ hãi nói: "Nó đáng sợ như vậy ai dám bắt chứ..." Nói nửa chừng, chợt nhớ vừa rồi thẻ bài đạo cụ của Úc Dạ Bạc đánh Tóc Vàng khóc bán sống bán chết lập tức ngậm miệng.
Hai người kia tuyệt đối dám.
Uông Lôi: "Nếu không tôi quay lại một chuyến, mang bình thủy tinh và formalin qua đây?" Cũng không thể không bắt nhốt đầu của xác chết vô danh lại nhỉ?
Úc Dạ Bạc nói: "Qua bên kia trước."
Trong lòng mấy người còn lại dâng lên chút tự tin, rảo bước qua ngôi mộ.
Nhưng lúc đến nơi, một bóng người cũng không thấy. Chỉ thấy nấm mồ kia bị xới tung lên, bùn đất sỏi đá văng tứ tung, chân toán loạn đầy đất, trên đó còn có một cái áo khoác dính máu.
Giữa không gian u tối vắng vẻ vô cùng quỷ dị.
Hàng lông mày Úc Dạ Bạc hơi nhíu lại, tức thì có một dự cảm không tốt.
Trác Lê nhặt chiếc áo lên quan sát, nhận ra đó là áo của một người làm nhiệm vụ: "Mấy người bọn họ đâu hết rồi? Chỗ này đã xảy ra chuyện gì vậy? Shhhhh...gió thổi rít ghê quá."
Dứt lời, Úc Dạ Bạc đi phía trước đột nhiên dừng bước.
"Sao, sao vậy anh?"
Thần kinh ba người lập tức căng chặt.
Úc Dạ Bạc không quay đầu lại, rũ mi mắt, lông mi nhẹ nhàng chớp chớp, dùng giọng nói bình tình đến lạnh lẽo cảnh cáo bọn họ: "Mấy người tốt nhất nên bịp miệng lại."
Mao Hiểu Linh vô cùng nghe lời, lập tức run rẩy bịp kín miệng trốn sau lưng Trác Lê.
Nào ngờ Trác Lê cũng sợ ngu người, nhưng thấy có con gái đứng sau, cu cậu đành cố gắng gồng mình ra vẻ bình tĩnh bước lên trước nửa bước.
Nội tâm nhỏ giọng luyên thuyên: May mà chỗ này không có bạn học...không mặt mũi vứt đi cho chó gặm hết.
Đêm nay mệt như chó chạy ngoài đồng, trải qua chuyện này, từ nay về sau cậu nhóc sẽ không bao giờ vênh mặt với đám bạn, tự xưng mình là dân 'chuyên' của trò mật thất nữa.
Phía sau ngôi mộ là một bãi đất hoang có cỏ mọc cao nửa người. Trong bóng tối xòe lòng bàn tay không thấy năm ngón phảng phất như không kín kẽ không một kẽ hở.
Uông Lôi là người chơi cũ, tự nhận bản thân trải sự đời, cô lo lắng bản thân sẽ bỏ qua manh mối gì, chuẩn bị tốt tâm lý đi theo sau Úc Dạ Bạc.
Chỉ thấy nơi đèn pin điện thoại Úc Dạ Bạc chiếu qua, cách bụi cỏ mười mấy mét lộ ra tấm bia gỗ nhuốm đầy máu tươi, máu từ trên đỉnh ào ào chảy xuống.
Chỉ có vậy? Coi thường năng lực chịu đựng của cô à? Trái tim treo cổ họng của Uông Lôi dần bình tĩnh, khi cô bước về phía trước nửa bước, bất thình lình xuất hiện một cơn gió đánh úp qua, bụi cỏ lay động, đống cỏ dạt qua một bên làm lộ thứ bị ẩn giấu bên dưới.
Bất ngờ ập tới không kịp phòng bị, một cái đầu người nét mặt vặn vẹo lộ ra từ bụi cỏ. Là Vu Khánh. Mặt hắn đối diện nhìn qua, bị đầu nhọn của tấm bia gỗ đâm xuyên từ cổ cho đến đỉnh đầu, đến cả hộp sọ cũng không còn.
Người mới vài phút trước còn sống sờ sờ giờ đây biến thành khối thi thể lạnh băng, còn chịu cái chết khủng khϊếp nhường này.
Mạch máu trong người Uông Lôi như đông cứng lại, gần như phải dùng hết sức bình sinh mới ngăn tiếng thét chực trào nơi cuống họng.
Điều đáng sợ nhất còn ở phía sau.
Phía dưới cọc gỗ còn một cái đầu của người đàn ông trẻ tuổi khác, hai cái đầu giống như viên kẹo hồ lô xuyên qua tấm bia gỗ, dóng máu nóng đặc tựa như nước đường nhễu xuống mắt đất.
Cái áo khoác trong tay Trác Lê loạt xoạt rơi xuống, bởi vì cậu nhóc nhận ra, chủ nhân chiếc áo chính là cái đầu bên dưới.
"Sao...Sao thế nào...lại như vậy..." Rốt cuộc Mao Hiểu Linh cũng không nhịn được, ngồi xổm xuống một bên vừa nôn vừa khóc.
"Sao bọn họ có thể chết được?" Trác Lê không tốt hơn là bao, đống đồ trong bụng chuẩn bị muốn đi ra ngoài, dạ dày ẩn ẩn quặn thắt đau đớn.
Úc Dạ Bạc đi quanh tấm bia gỗ một vòng, nhìn thấy mảnh thủy tinh vỡ vụn cùng đống chất nhầy vàng xanh trên mặt đất tức khắc hiểu ra...tình huống xấu nhất đã đến.
"Quả nhiên bọn họ đều nghĩ phá hủy tiêu bản chính là cách hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại vừa đúng lúc vi phạm nội quy."
Cho nên cậu mới nhắn bảo bọn họ tuyệt đối đừng động vào rồ vội vàng chạy tới đây, song vẫn chậm một bước.
Úc Dạ Bạc liếʍ đôi môi tái nhợt, cặp mắt màu trà u ám, tâm trạng cực kỳ không tốt.
"Là vi phạm nội quy không thể công kích người khác hả anh?" Trác Lê khó hiểu hỏi: "Nhưng không phải vừa nãy anh cũng ấn tụi Tóc Vàng xuống đất đập cho một trận mà có bị làm sao đâu?"
"Cái này không giống nhau. Tuy xác chết vô danh là quỷ nhưng bản thể của nó lại là tiêu bản bên trong tòa nhà thực nghiệm, thuộc về của công của trường, cho nên đập vỡ bình thủy tinh sẽ chết."
Đúng vậy, nếu đi theo manh mối ngôi mộ này cũng có thể tìm được xác của xác chết vô danh, nhưng lại không có cách nào đoán được lai lịch của nó. Nếu ngu ngốc nghĩ rằng chỉ cần phá hủy thi thể là qua cửa, đó mới gọi là ăn cú lừa siêu to siêu khổng lồ.
"Nhưng vì sao bọn họ lại chết thảm như vậy..." Uông Lôi không đành lòng nói tiếp.
Tuy mấy nhiệm vụ trước người làm nhiệm vụ cũng chết thảm nhưng không đến nỗi ghê rợn như thế này. Một cây cọc gõ chỉ có năm sáu cm thế mà lại có thể xuyên qua hai cái đầu người, hộp sọ không cánh mà bay.
"Chắc hẳn là do xác chết vô danh làm, sau khi gϊếŧ chết rồi thì nó xuyên đầu lên." Vẻ mặt Úc Dạ Bạc ngưng trọng nói: "Nếu tôi đoán không làm hai bộ phận cơ thể khác của nó đã bò ra rồi."
Dứt lời, bên trong bụi cỏ vang lên tiếng loạt xoạt, dường như có thứ gì đó nhanh chóng chạy qua.
"Cẩn thận." Úc Dạ Bạc lập tức lên tiếng cảnh cáo.
Bốn người lập tức xoay người, tiếng động kia chợt biến mất, dưới ánh sáng của mấy chiếc đèn pin, phía sau bụi cỏ hiện lên một cái bóng đen xi của thứ gì đó.
Trác Lê nuốt ực một cái: "Ờm, hình như bên kia có thứ gì thì phải."
"Qua xem." Úc Dạ Bạc cầm điện thoại, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, nhưng giọng nói trước sau lại bình tĩnh lạ thường, lần nữa nhắc nhở: "Nhớ kỹ, cho dù cái chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không được làm trái nội quy, đặc biệt không được hét lớn."
Cậu nói xong ngoảnh đầu đi qua, Tần Hoài Chu đi trước bảo vệ cậu.
Vừa rồi Mao Hiểu Linh bị dọa hoảng hồn, nói thế nào đi chăng nữa cũng không muốn đi vào bụi cỏ, ôm bả vai run rẩy lùi về phía sau.
"Dù sao thì cách có mấy mét, em đứng một mình ở đây chắc cũng không sao đâu..."
Nhỉ?
Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, cả người Mao Hiểu Linh đột nhiên run bần bật, sắc mặt trở nên trắng nhợt, môi mấp máy không ngừng, giống như