Chương 27: Công ty có việc gấp

Tới giờ, Sở Bách Nhiên cùng Diệp Châu Anh đến chỗ hẹn với Từ Giai Ý, rồi cả bốn người cùng nhau về lại resort thay đồ để đi ăn.

Sau khi ăn uống xong, bốn người giải tán trở về phòng mình.

Diệp Châu Anh vừa vào cửa liền nằm ình xuống chiếc giường thoải mái. Cô dụi dụi mặt vào gối hồi tưởng lại cả ngày hôm nay. Tự hỏi cảm xúc của cô hiện tại đối với Sở Bách Nhiên là như thế nào rồi ? Thực sự mà nói, Sở Bách Nhiên là một người đàn ông rất thu hút. Nếu anh không nói mình 37 tuổi, thì trông anh chỉ chừng khoảng 30 tuổi thôi. Cả người anh lúc nào cũng toát lên khí chất người đàn ông trưởng thành, trầm ổn. Đây là những đặc điểm rất thu hút phái nữ, ít nhất có lẽ bây giờ đối với cô, cô thực sự cảm thấy Sở Bách Nhiên rất hấp dẫn. Nghĩ lại về Sở Tu Kiệt, có phải cô cũng quên anh ta quá nhanh rồi không ? Cô và Sở Tu Kiệt chỉ mới chia tay được nửa tháng thôi, nhưng mà trong nửa tháng này, gần như toàn bộ thời gian của cô đều có mặt Sở Bách Nhiên. Anh đột nhiên xuất hiện, cùng ăn với cô, cùng cô đi dạo phố, bây giờ còn cùng cô đi chơi nữa. Không hiểu sao lại trùng hợp đến vậy.

Diệp Châu Anh đưa hai tay lên vỗ vỗ mặt mình ? Cô có còn tình cảm với Sở Tu Kiệt không ? Ngẫm nghĩ một hồi, Diệp Châu Anh cảm thấy có lẽ là không. Nếu không thì sao nắm tay Sở Bách Nhiên, ôm Sở Bách Nhiên, hôn Sở Bách Nhiên lại khiến cô dễ chịu đến vậy. Cô cũng thấy thật lạ lẫm. Mọi hành động Sở Bách Nhiên làm với mình đều khiến Diệp Châu Anh không thể cưỡng lại được. Dù sao, cũng là Sở Tu Kiệt buông bỏ cô trước. Còn về Sở Bách Nhiên, cứ từ từ thuận theo tự nhiên là được. Diệp Châu Anh có chút mong chờ vào ngày mai.

Nghĩ thông, Diệp Châu Anh không muốn nhức đầu về những chuyện này nữa. Cô cầm điện thoại lên lướt lướt. Đột nhiên, màn hình hiện lên cuộc gọi thoại của Sở Bách Nhiên. Diệp Châu Anh liền bắt máy.

“Anh Bách Nhiên, anh gọi em ?”

Sở Bách Nhiên nghe tiếng gọi anh của cô, khẽ phì cười. Cô nhóc này thích ứng cũng thật là nhanh, nói đổi liền đổi, không có một chút chướng ngại nào.

“Ừm, Châu Anh. Có lẽ ngày mai tôi không đi chơi cùng em được rồi. Công ty tôi bỗng dưng có một số việc cần tôi giải quyết. Em ở lại đi chơi cùng bạn vui vẻ nhé. Nhớ đi đâu cũng phải cẩn thận. Còn nữa, chú ý ăn mặc một chút.”

Diệp Châu Anh vừa nghe anh nói, cô hơi bất ngờ ngồi bật dậy. Công ty có việc ? Không đi nữa ? Cô đột nhiên cảm thấy có chút hụt hẫng. Vừa suy nghĩ thông suốt xong thì anh liền đi. Không biết công việc của anh là gì, những ngày qua anh vẫn rảnh rỗi ở cạnh cô. Chắc là dồn việc để tới hôm nay, phải về giải quyết rồi. Có chút tiếc nuối, Diệp Châu Anh giọng hơi buồn bã trả lời anh.

“Thế ạ ? Khi nào thì anh đi ? Công ty của anh không có việc gì quá nghiêm trọng chứ ?”



“Ừm, không sao cả. Tôi về là sẽ giải quyết được ngay thôi. Bây giờ tôi đang ra sân bay rồi.”

“Gấp vậy sao ? ... Vậy...anh đi về cẩn thận nhé. Chúc anh hoàn thành công việc suôn sẻ.”

Nghe thấy trong giọng nói của cô có vài phần tiếc nuối, Sở Bách Nhiên bỗng nhiên không muốn đi nữa. Nhưng mà...công việc lần này thực sự cần anh phải về giải quyết.

“Cô nhóc, đừng buồn. Khi nào em về thì ghé nhà tôi, tôi sẽ nấu cho em một bữa cơm ngon nhé ? Tôi còn có vài món đồ muốn tặng em.”

“Tặng quà sao ? Là gì thế ?”

“Về rồi em sẽ biết.”

Nghe giọng nói chứa phần bí ẩn của anh, Diệp Châu Anh vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy tò mò. Đang định nói tiếp thì cô nghe thấy phía bên anh có giọng nói của một người đàn ông loáng thoáng giục Sở Bách Nhiên.

“Sếp, nhanh đi thôi. Muộn nữa là phải đặt vé chuyến khác đấy.”

Sở Bách Nhiên khoác tay với Hứa Văn, quay sang nói vào điện thoại.

“Vậy nhé, tôi phải vào làm thủ tục rồi. Châu Anh đi chơi vui vẻ. Khi nào nhớ tôi thì có thể gọi bất cứ lúc nào, tôi luôn mở chuông điện thoại chờ em gọi tôi.”

Phừng, vừa nghe câu nói đó của anh, cách một chiếc điện thoại mặt Diệp Châu Anh bỗng đỏ bừng.



“Ai thèm nhớ ông chú già nhà anh chứ. Em cúp máy đây.” Nói rồi không để Sở Bách Nhiên kịp trả lời, Diệp Châu Anh lập tức gác máy. Đưa tay lên sờ sờ ngực mình, chậc, tần suất tim cô đập nhanh dạo này hơi nhiều rồi.

Bên đây, Sở Bách Nhiên thấy cô nhóc dập máy, liền cười lắc lắc đầu cất điện thoại.

“Sếp, em mới đi công tác không bao lâu, vừa về liền thấy anh thay đổi hơi nhiều đó. Là cô gái nào bắt được trái tim của anh rồi ? Là cô Diệp sao ?” Hứa Văn tò mò ngó ngó nhìn ông sếp già của mình.

“Thay đổi gì chứ ? Không phải vẫn thế à ?”

“Anh à, anh tự soi lại mặt mình trong gương đi. Xem xem có thể kéo được khóe miệng mình xuống không ? Cười nhiều đến nổi em nổi cả da gà rồi đây.” Vừa nói Hứa Văn vừa giả vờ vuốt vuốt hai cánh tay của mình.

Sở Bách Nhiên liếc mắt sang nhìn cậu ta. Thu lại biểu tình vui vẻ trên mặt. Giả vờ nghiêm mặt lại, lạnh giọng nói.

“Được lắm, Hứa Văn. Đúng là nên để cậu ở thành phố Yên, tránh cho vừa về liền bắt đầu thái độ với cả sếp của mình. Tôi dễ dãi với cậu quá rồi đúng không ?”

Thấy sếp mình lạnh giọng, mặt nghiêm túc. Hứa Văn liền biết ý chuồn đi.

“Hì hì, Tổng giám đốc Sở. Em đi làm thủ tục cho anh. Anh ở đây đợi em nhé.”

Sở Bách Nhiên liếc mắt nhìn theo Hứa Văn, cười cười không nói gì nữa.