Chương 10: Tai nạn nhỏ

“Vậy tôi dẫn chú đi ăn sủi cảo hấp gần đây nhé. Quán đó là quán tôi thích ăn nhất luôn đó.” Hai người vừa nói cười vừa bước vào thang máy. Diệp Châu Anh dẫn Sở Bách Nhiên đến một chiếc quán có vẻ lâu đời, mặc dù hơi nhỏ nhưng quán rất sạch sẽ và đông đúc. Chọn một bàn gần cửa sổ, Diệp Châu Anh cùng Sở Bách Nhiên ngồi xuống gọi đồ ăn. Sau khi gọi xong món ăn, Diệp Châu Anh quay sang trò chuyện cùng Sở Bách Nhiên.

“Chú Sở, không ngờ là sẽ gặp lại chú đó, chú còn là hàng xóm của tôi nữa. Thật trùng hợp.”

Sở Bách Nhiên nghe cô nói vậy, đôi mắt xếch khẽ nheo, mỉm cười đáp lời cô.

“Đúng vậy, thật là trùng hợp. Mà nè, em đừng một tiếng chú Sở, hai tiếng chú Sở nữa có được không. Trông tôi già tới vậy sao ? Cứ gọi anh Bách Nhiên không được sao ?”

“Chú, chú lớn hơn tôi 11 tuổi. Làm sao tôi gọi chú là anh được chứ. Vầy đi, tôi gọi chú là chú Bách Nhiên nhé ?” Khóe môi Sở Bách Nhiên giật giật, không ngờ cô gái nhỏ này cứ công kích vào tuổi tác của anh. Chưa bao giờ anh cảm thấy tuổi tác là khuyết điểm lớn như vậy đối với mình. Cô gái mình đang theo đuổi gọi mình là chú, anh cứ có cảm giác biếи ŧɦái thế nào ấy. Không trách cô được, anh thực sự lớn hơn cô 11 tuổi. Không sao, sau này cô cũng phải đổi sang gọi chồng, gọi ông xã thôi. Một tiếng chú này anh vẫn nhịn được.

“Được, em thích gọi thế nào cũng được.” Diệp Châu Anh nghe anh đồng ý, híp mắt cười nhìn anh gật gật đầu.

Đồ ăn được mang ra, Sở Bách Nhiên cẩn thận lau sơ lại muỗng đũa, đưa sang cho cô. Diệp Châu Anh nhận lấy rồi cảm ơn anh. Hai người im lặng cùng giải quyết xong bữa sáng. Sau khi ăn xong, Sở Bách Nhiên cùng Diệp Châu Anh tản bộ về nhà.

“Chú Bách Nhiên, chú không đi làm sao ? Hôm nay là thứ Hai đó.”

“Công việc của tôi không phải lúc nào cũng cần đến công ty. Còn em thì sao ?”

“Tôi đang trong kì nghỉ phép, hai tuần nữa tôi mới bắt đầu đi làm lại.”

Diệp Châu Anh vừa dứt lời, đột nhiên hướng đối diện có một người chạy xe đạp lao thẳng vào cô. Sở Bách Nhiên sửng sốt, lập tức vòng tay ôm lấy eo Diệp Châu Anh ngã lăn sang một bên, dùng cơ thể mình đỡ cho cô ngã bên trên. Diệp Châu Anh sau một màn kia, choáng váng hết cả đầu óc. Mở mắt ra thấy cả người mình đang nằm đè lên người Sở Bách Nhiên, cô sửng sốt lật đật ngồi dậy. Chiếc xe đạp mất phanh khó khăn dừng lại. Cậu thanh niên chạy xe đạp tức tốc chạy lại đỡ hai người ngồi dậy.



“Thực xin lỗi, xe đạp của tôi đột nhiên mất phanh, không thắng lại được. Hai người có sao không ?”

Sở Bách Nhiên ngồi dậy, đỡ Diệp Châu Anh đứng lên, anh chăm chú quan sát từ trên xuống dưới của cô. Cũng may hôm nay quần áo của Diệp Châu Anh mặc đều là đồ dài, chỗ quần ở đầu gối chỉ bị rách chút ít.

“Châu Anh, em sao rồi ? Có đau ở đâu không ?” Sở Bách Nhiên lo lắng hỏi thăm cô. Nghe Sở Bách Nhiên gọi tên mình thân mật như vậy, tim cô bỗng nhiên đập phịch một cái, cô hơi ngượng ngùng đáp lời anh.

“Tôi không sao, đầu gối chỉ hơi đau một chút thôi.”

“Thực xin lỗi, xin lỗi. Tại chiếc xe đạp quèn của tôi hết. Để tôi bồi thường cho hai người nhé.” Cậu thanh niên nhìn thấy cô bị thương cũng cuống quýt lên.

Diệp Châu Anh mỉm cười nhẹ trấn an cậu ta.

“Không sao đâu, anh về đi. Tôi chỉ hơi đau đầu gối chút thôi.” Nghe cô nói vậy, Sở Bách Nhiên quay qua nhìn cậu thanh niên phất phất tay ý bảo cậu ta đi được rồi.

“Em đi được không ? Có cần tôi cõng em về không ?” Diệp Châu Anh nghe anh nói thế thì hoảng hốt quay sang từ chối anh.

“Không cần đâu, tôi vẫn đi được mà. Không cần phiền phức thế đâu.”

Sở Bách Nhiên nhìn cô, thấy cô có vẻ ngượng ngùng nên không tiếp tục ép cô nữa. Chỉ dìu cô đi từ từ về chung cư.

“Em cẩn thận một chút, nếu không đi được thì bảo tôi cõng em. Đừng có gắng sức.”



Lên tới trước cửa nhà, Sở Bách Nhiên trông thấy quần cô ướt đỏ một mảng. Anh lập tức cúi xuống, kéo ống quần cô lên xem. Diệp Châu Anh bị giật mình lùi lại.

“Chú, chú làm gì đó ?”

“Châu Anh, chân em trầy rồi. Vậy mà em còn bảo là không sao ? Nhà em có bông băng với thuốc không ?” Diệp Châu Anh nhìn xuống chân mình, không ngờ là thực sự bị thương. Nãy giờ cô cứ mơ màng với hai tiếng “Châu Anh” của anh, chả cảm nhận được gì hết.

“Tôi..hình như là không có.”

Sở Bách Nhiên nghe vậy thoáng thở dài.

“Em vào nhà tôi đi, nhà tôi có. Để tôi giúp em xử lý vết thương.” Diệp Châu Anh hơi khó xử nhìn nhìn anh. Chưa biết nhau được bao lâu mà đã vào nhà người ta rồi. Cô mở miệng từ chối.

“Chú Bách Nhiên, không cần đâu. Tôi vào nhà rửa một cái là được rồi ạ.” Sở Bách Nhiên không nghe lời cô nói, dìu cô bước sang nhà mình. Bấm mật mã mở cửa nhà.

“Em sợ cái gì chứ ? Vết thương của em phải xử lý, em muốn nhiễm trùng sao ? Em vào đây ngồi đợi tôi, tôi đi lấy thuốc với bông băng cho em. Nếu em sợ thì cứ để cửa mở thế đi.” Nói rồi Sở Bách Nhiên dìu cô vào ghế sofa của anh ngồi, còn anh thì đi lục tìm bông băng và thuốc.

Sở Bách Nhiên cứ nói một lèo rồi dìu cô vào nhà, không cho cô cơ hội phản bác. Diệp Châu Anh đành bất đắc dĩ nghe theo. Quan sát ngôi nhà anh một chút. Chủ đạo là màu trắng, nội thất cũng là màu tối giản như trắng, đen và xám. Đôi khi sẽ có một vài món đồ gỗ xen vào. Chỉ trong vòng một ngày mà nhà cửa anh đã được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ. Nhìn tổng thể cách bài trí, đúng là rất phù hợp với vẻ bề ngoài chững chạc nghiêm túc của anh.

5 phút sau, Sở Bách Nhiên từ trong phòng đi ra cùng với một hòm thuốc. Anh khuỵu một gối trước chỗ cô ngồi. Cẩn thận đặt chân cô lên đùi mình, vừa tính xử lý vết thương thì anh thấy Diệp Châu Anh rụt chân lại. Anh khẽ nắm lấy mắt cá chân cô, ngước lên nhìn cô như đang chất vấn. Diệp Châu Anh ngượng ngùng, đỏ mặt quay sang nhìn chỗ khác, thấp giọng lên tiếng.

“Chú, tôi tự làm được.”