Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sự Lây Nhiễm | The Infectious

Chương 23: Sự giúp đỡ sai lầm

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Cái quái gì vậy hả thanh tra Frank?" - Sau khi tức tốc chạy đến, Thanh tra Kleton lại gần và hỏi người đàn ông đang quan sát sự việc.

"Tôi cũng chẳng rõ nữa, cả tuần rồi hắn khăng khăng không chịu mở mồm gì, giờ mở rồi thì toàn nói mấy lời vô nghĩa, bực hết cả mình, lúc thanh tra Victor lại gần và đưa mấy chiếc ống tiêm để hắn xem qua thì bỗng hắn bật dậy, chộp lấy một chiếc rồi lao vào uy hϊếp anh ta."

"Phải chăng các ông đã làm gì hắn ta không?" - Josh hỏi.

"Chẳng làm gì cả, chúng tôi chỉ tra khảo bình thường theo yêu cầu của cấp trên mà thôi."

"Nhưng cho hỏi là các ông tra khảo như thế nào vậy?" - Henry cũng lại gần và dõng dạc hỏi thanh tra Frank.

"Đã nói là tra khảo bình thường rồi còn gì? Nhưng anh là tên quái nào mà tôi phải trả lời chứ? Thú cưng mới của thanh tra Kleton--."

"Be bé cái mồm lại đi Frank, anh ta có là ai cũng chẳng can hệ gì đến ông đâu, chỉ cần biết ít ra anh ta còn biết điều hơn cái tên to mồm như ông là được." - Josh lập tức ngắt lời thanh tra Frank.

"To mồm à?! Cái thằng ranh này, bộ đến giờ mày gây sự rồi hay sao vậy?"

"Thôi đủ rồi, có biết là tình hình đang cấp bách lắm hay không mà còn sinh sự với nhau vậy hả? Này thanh tra Frank, nói rõ cho ta nghe xem nào, cụ thể là các cậu đã nói gì với hắn?" - Thanh tra Kleton liền can ngăn và mắng cả hai người họ với một vẻ mặt cau có.

"Chúng tôi chỉ dùng dùi cui đánh hắn ta vài phát thôi, chẳng có gì to tát đâu."

"Thật là chỉ có vậy không?"

"Haizz, đúng là chúng tôi có cưỡng chế hơi mạnh tay một chút, nhưng chủ yếu cũng để hắn ta hợp tác hơn thôi mà, đối với bọn này thì phải làm vậy chứ, không phải thanh tra cũng nghĩ vậy sao?"

"Ta không phải là một tên bạo lực giống như cậu, việc này ta sẽ kiến nghị lên cấp trên sau, giờ thì tập trung giải quyết hắn trước đã."

Không khí căng thẳng bao trùm lấy cả sở cảnh sát, mọi ánh mắt của các sĩ quan liên tục hướng thẳng về phía tên gián điệp hung hăng trong phòng, không một ai trong số họ có đủ dũng khí để bóp cò vì trong căn phòng thẩm vấn có quá nhiều góc khuất, họ hiểu rằng nếu như manh động thì cái thứ kỳ dị bên trong chiếc ống tiêm đó sẽ ngay lập tức thoát ra bên ngoài và tiêu diệt họ mất, vì vậy mà họ phải hết sức bình tĩnh và cố gắng giữ vị trí để không kích động hắn ta.

"BỌN KHỐN CHÚNG MÀY MAU THẢ TAO RA NGAY ĐI." - Tên gián điệp hét lên.

"Bĩnh tĩnh và bỏ chiếc ống tiêm đó xuống đi nào." - Một sĩ quan cảnh sát cất giọng trong khi đang hướng súng vào người của tên gián điệp.

"ĐỪNG CÓ RA LỆNH CHO TAO, BILL ĐÂU HẢ, TAO HỎI LÀ BILL ĐANG Ở ĐÂU, CHÚNG MÀY ĐÃ LÀM GÌ ANH CỦA TAO?"

"Tình hình có vẻ tệ quá, tôi nghĩ là mình nên ra mặt càng sớm càng tốt xem sao." - Alex nói nhỏ với thanh tra Kleton.

"Cái gì, cậu có bị điên không? Lỡ như cậu kích động hắn thì bọn ta phải làm sao đây?"

"Giờ không thể cứ chần chữ mãi được, các ông cũng đâu thể giữ bí mật cái chết của Bill với hắn được lâu phải không nào? Nếu như tôi không nói ra sự thật về Bill Galton thì có lẽ giờ này mọi thứ còn khó khăn hơn nữa đấy."

"Ta biết, nhưng mà việc này--"

"Đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng không kích động hắn như cách các ông làm với tôi lúc nãy đâu, hãy đưa tôi vào trong đó đi nào."

"...Thôi được rồi, ta tin ở cậu đấy, đừng có gây ra bất kỳ sơ suất nào là được."

"NÀY CÁI BỌN KHỐN KIA, TAO HỎI LÀ ANH CỦA TAO ĐANG Ở ĐÂU, ĐƯA ANH TAO RA ĐÂY NHANH LÊN."

"Được rồi, xin anh đừng manh động, hãy cho tôi một chút thời gian để nói chuyện với anh được không?"

"Mày là thằng quái nào hả, tao bảo là dẫn anh tao ra đây cơ mà, mày không nghe à?"

"Tôi hiểu rồi nhưng hãy nghe tôi nói đi, việc này có liên quan đến anh trai Bill của anh đấy."

"Sao, anh ấy làm sao hả, mày đừng có mà giở trò lừa bịp với tao."

"Tôi không dại gì mà làm thế đâu, nhưng trước tiên thì anh có thể hạ cái ống tiêm đó xuống một chút được không?"

"ANH TAO LÀM SAO?"

"Được rồi, được rồi, tôi xin lỗi, tôi sẽ nói ngay đây, nhưng hãy hứa với tôi là anh sẽ thật bình tĩnh nhé?"

"..."

"Anh ta chết rồi."

"Mày nói gì cơ?"

"Anh ta...chết...rồi..."

"AAAAAA!!!!" - Tiếng hét đau đớn của tên gián điệp vang khắp khu vực thẩm vấn của sở cảnh sát.

"Bình tĩnh đi nào, anh đã hứa với tôi rồi mà, thật sự tôi rất tiếc về điều đó nhưng hãy nghe tôi nói hết đã."

"..."

"Cuộc đột kích của cảnh sát vào sân bay ngày đó đã tước đi mạng sống của anh trai anh, nhưng thực chất đó không phải là sai lầm của lực lượng đặc nhiệm, việc Bill chết đã được sắp đặt từ trước rồi."

"Ý của mày là sao cơ?"

"Anh và cả người anh trai quá cố của anh cũng chỉ là những con rối mà thôi, thử nghĩ xem nếu cái tổ chức đó mà để cho anh sống thì không phải lạ lắm hay sao?"

"Ý mày là tất cả những ai tham gia vào cái tổ chức đó đều phải cống nạp mạng sống của mình à?"

"Một phần thì là vậy, nếu may mắn thì sẽ được giữ lại và bị ép buộc làm việc cho chúng, nhưng khoan đã, đừng nói với tôi đây là lần đầu anh làm việc này nhé?"

"Phải..."

"Lý do là gì vậy?"

"Sự thật là vài tháng sau khi chiến dịch tái chiếm được Quốc Hội thông qua, tôi đã bị bắt cóc trong lúc đang chuẩn bị tài liệu cho chiến dịch tại nhà, chúng còn lấy theo cả chiếc máy tính xách tay của tôi nữa, vì tên nào cũng bịt mặt cả nên tôi không thể nào nhìn rõ được mặt mũi của bọn chúng. Sau khi đến nơi thì chúng mới gỡ chiếc khăn chùm đầu ra cho tôi, lúc đó tôi thấy mình đang ngồi đối diện với một người nào đó."

"Vì ánh đèn cứ hướng thẳng vào mắt nên tôi chẳng thấy được gì nhiều cả, chỉ thấy được bộ vest đen chỉn chu mà anh ta đang mặc cùng với đôi mắt kính của anh ta trong bóng tối mà thôi, anh ta đã ngay lập tức đề nghị trao đổi thông tin của chiến dịch với cái giá ngất ngưởng gần 10 tỷ đô, anh ta thậm chí còn chuẩn bị sẵn tiền trong một chiếc vali cho tôi nữa, nói rằng khi nào xong việc thì anh ta sẽ đặt một chuyến bay bí mật nhằm giúp tôi rời khỏi thành phố." - Tên gián điệp sau đó cũng hạ giọng của mình xuống và thay đổi cách xưng hô.

"Và anh đã chấp nhận lời đề nghị đó vì tiền sao?"

"Tôi đã chấp nhận nhưng không phải là vì tiền, tôi chỉ có cảm giác rằng nếu không chấp nhận thì mình sẽ không đời nào toàn mạng mà rời khỏi đó cả, tôi không còn cách nào khác ngoài việc giữ liên lạc và giao tất cả những thông tin quan trọng mà tôi có cho bọn chúng, chúng còn cấy cả chip định vị vào người tôi để tiện cho việc theo dõi nữa."

"Cái định vị đó, chúng cấy vào đâu vậy hả?"

"Chúng đã cấy nó vào sâu bên trong đầu của tôi rồi..."

"Trời ạ..." - Để kiểm chứng mà các sĩ quan cảnh sát đã phải sử dụng đến cả máy dò kim loại để xem có con chip nào bên trong như lời khai của tên gián điệp kia không.

"Vậy còn người anh trai của anh thì sao, Bill Galton có liên quan gì đến chuyện này không?"

"Thực ra Bill không phải là anh ruột của tôi, anh ấy chỉ là một người anh kết nghĩa trong nghề mà thôi, dù vậy nhưng tôi quý anh ấy còn hơn cả người nhà của mình nữa kìa, tôi không hề tiết lộ chuyện đó cho Bill nghe nhưng kể từ khi tôi bị bắt cóc, anh ta có vẻ như đã bắt đầu nghi ngờ tôi rồi."

"Vậy ra Bill cũng hợp tác với anh sao?"

"Không, tôi nghĩ là anh ta đã cố gắng bảo vệ tôi khỏi bọn chúng thì đúng hơn."

"Ý anh là sao?"

"Chỉ có mỗi mình tôi là gián điệp trong nội bộ mà thôi, nếu không phải bọn chúng thì việc cảnh sát quốc tế nhận được tin có đến tận 2 tên gián điệp hẳn là do anh ta làm."

"Vậy có nghĩa là để bảo vệ cho anh thì Bill Galton đã ngụy tạo bản thân thành tên gián điệp thứ hai nhằm thu hút mọi sự chú ý về anh ta và chết sao?"

"Tôi nghĩ là vậy, nhưng tại sao Bill lại làm thế chứ, anh ta đâu có đáng phải chết đâu, và nếu lỗi lầm không thuộc về lực lượng đặc nhiệm thì là ai?"

"Nếu đúng như lời mà anh nói thì hẳn Bill đã phạm phải một sai lầm chết người rồi."

"Tại sao?"

"Việc giúp đỡ để anh thoát khỏi cái chết đã định sẵn đối với chúng là tội chết rồi đấy, có lẽ Bill nghĩ rằng anh chỉ ăn hối lộ như bình thường nên muốn đứng ra bảo vệ cho anh mà thôi, anh ta đâu biết được rằng mình sẽ chết."

"Anh nói gì vậy, tôi không hiểu gì cả."

"Nghe này, bọn khốn đấy đã thỏa thuận với anh, cho anh tiền nhưng lại cấy chip theo dõi vào người anh, đặt trước cho anh chuyến bay để tẩu thoát nhưng cảnh sát lại biết việc đó, anh không thấy lạ hay sao?"

"Nhưng chẳng phải là Bill đã thông báo việc tôi là gián điệp cho cảnh sát hay sao?"

"Một phần thôi, Bill chỉ thông báo với cảnh sát rằng có thêm một kẻ gián điệp nữa là anh ta mà thôi, còn kẻ thực sự làm lộ vị trí của anh chính là cái tổ chức đấy, một khi đã tham gia vào cái tổ chức đó rồi thì chỉ có chết hoặc là làm nô ɭệ mà thôi, anh thì có vẻ như thuộc về trường hợp đầu tiên đấy."

"Thật không ngờ, tôi đã quá ngu nên không hề suy nghĩ về điều đó, vậy ra chúng còn muốn mượn cả tay của cảnh sát để gϊếŧ tôi nữa, nhưng làm sao mà anh biết được những việc này, anh đâu phải là cảnh sát đúng không?"

"Tôi à, không, tôi cũng chỉ là nô ɭệ cho bọn khốn ấy thôi, nhưng giờ thì không còn nữa, tôi chán ngấy cái cuộc sống tội lỗi đó rồi, tôi còn phải chịu trách nhiệm cho cái mớ hỗn độn mà mình đã gây ra nữa chứ, còn anh thì sao, liệu anh có muốn cùng tôi và mọi người làm lại cuộc đời một lần nữa không?"

"Thì ra là vậy sao, anh thật là may mắn đấy, ít nhất thì anh vẫn còn cơ hội để làm lại cuộc đời, hơn nữa thì bên cạnh anh cũng còn những con người tử tế sẵn lòng giang tay ra giúp đỡ anh, tôi nghĩ là tôi không thể làm được điều đó đâu." - Tên gián điệp nói và nở một nụ cười hiền hậu.

"Tại sao vậy?"

"Nếu như con chip được cấy trong người tôi đã phát ra tín hiệu để cảnh sát tìm đến thì hẳn giờ bọn chúng cũng đã biết tôi đang ở nơi nào rồi không chừng."

"Anh làm sao vậy, bình tĩnh lại đi nào"

"Nếu như tôi không chết thì người chết tiếp theo sẽ là các anh mất, tôi vẫn chưa có cơ hội để biết nhiều về anh nhưng tôi biết anh khác bọn khốn đó, tiếc thay tôi lại không thể cùng các anh bắt bọn khốn đó được rồi, vì vậy hãy giúp tôi kết thúc mọi chuyện và hứa sẽ sống tốt--"

"KHÔNG!!!"

Tên gián điệp bắt đầu cảm thấy khó chịu, con chip trong đầu của hắn bất ngờ phát nổ và gϊếŧ chết hắn ngay lập tức trước sự chứng kiến của hàng ngàn con mắt luật pháp.
« Chương TrướcChương Tiếp »