Trước kia luôn cảm thấy thức ăn trong căn tin trường học không ngon, phố ăn vặt ngõ Phúc Ninh này cô thường xuyên đến. Mỗi lần Giản Chước Bạch đều đi theo phía sau cô, cô ăn cái gì, anh liền ăn cái đó.
Một chiếc xe ba bánh kéo nước rửa chén từ bên trong lái ra, Hề Mạn xuất thần không phát giác, Giản Chước Bạch giật giật lông mày, vội vàng ôm eo cô né tránh.
Hề Mạn không cẩn thận để chóp mũi đυ.ng vào cơ ngực của anh, đau đến mũi mức đau nhức, hốc mắt nhiễm chút hơi nước.
Giản Chước Bạch rũ mắt, đối diện với đôi mắt ngập nước của cô.
Ánh mắt tràn đầy vô tội lại động lòng người kia, dường như có thể hòa tan trái tim con người trong nháy mắt.
Trong lòng anh mắng một câu thô tục, tay rơi ở trên lưng cô tham luyến không muốn thu hồi, thậm chí giữa ngón tay lại khép lại dùng chút lực độ, buộc chặt người hơn.
Hầu kết gợi cảm của người đàn ông hơi chuyển động, mí mắt hơi rũ xuống, giọng nói trầm trầm: "Ngớ ngẩn cái gì, sẽ không cảm thấy bữa cơm này tôi mời quá rẻ chứ?"
Hề Mạn đẩy anh ra: "Quả thật không đắt lắm."
"Nhưng tôi của hiện tại, chỉ muốn ăn mấy đồ này một miếng." Giản Chước Bạch dắt chó đi về phía trước, dừng ở bảng hiệu viết "Quán ăn vặt" treo trước cửa.
Lầu hai của quán ăn vặt có một quán bún ốc, là món mà Hề Mạn và Giản Chước Bạch thường xuyên ăn nhất trước đây.
Cửa hàng đó vẫn còn, trang hoàng đẹp hơn trước rất nhiều.
Sau khi gọi món, hai người ngồi xuống một vị trí trong góc.
Thật lâu không ngửi thấy loại mùi vị quen thuộc này, con sâu thèm ăn trong bụng Hề Mãn bị gợi lên.
Vốn không muốn ăn, hôm nay khẩu vị đột nhiên tăng vọt, cô cảm thấy mình có thể ăn hai bát lớn.
Nhân viên phục vụ bưng hai phần cho hai nữ sinh mặc đồng phục trung học ở bàn bên cạnh, ánh mắt nhìn sang phía Hề Mạn, rất không có cốt khí nuốt một ngụm nước miếng.
Giản Chước Bạch cầm hai chai nước ngọt, đưa vị quýt cho cô: "Đã bao lâu rồi không tới mà thèm đến thế này?"
Hề Mạn ngậm ống hút uống một ngụm nước ngọt: "Sau cấp ba thì không tới nữa."
Giản Chước Bạch kinh ngạc trong chớp mắt, nhướng mày: "Lớp 12 không có tôi ở bên cậu, bún ốc cũng bỏ rồi sao? Còn nói không phải đang nhớ thương tôi?"
"Cậu ít tự luyến đi." Tay Hề Mạn cầm nước ngọt, lông mi rủ xuống, che khuất sự ảm đạm trong mắt, "Anh Ba nói nơi này không sạch sẽ, không cho tôi ăn.
"Chỉ vì một câu nói của anh ta mà cậu không bao giờ tới nữa?"
Hề Mạn trầm mặc.
Không chỉ con hẻm này cô chưa từng đến, mấy năm nay, bún ốc ở nơi khác cô cũng chưa từng ăn.
Bởi vì Thẩm Ôn không thích mùi vị đó.
Cô đã rất nghe lời anh, không biết vì sao còn có thể rơi vào bước này.
Hôm nay ngẫm lại, Hề Mạn cảm thấy mình có chút buồn cười.
Trong quán bún ốc ồn ào, Giản Chước Bạch lẳng lặng nhìn cô gái đối diện với ánh mắt u buồn.
Anh nhớ lúc học trung học, cô là sao sáng vạn người ngưỡng vọng, kiêu ngạo tự phụ.
Cô gái khi đó, khóe miệng có nụ cười, đáy mắt có ánh sáng, hoàn toàn xứng đáng là thiên chi kiêu nữ.
Bên ngoài đều nói Thẩm Ôn năm đó vì che chở cô mà không tiếc đoạn tuyệt với cha mẹ, đối với cô nuông chiều có thừa, quan tâm đầy đủ.
Cho tới hôm nay anh mới hoàn toàn hiểu được.
Cô khúm núm trước mặt Thẩm Ôn, không dám mảy may làm trái.
Thẩm Ôn chính là cưng chiều cô như vậy.
Trong lòng Giản Chước Bạch giống như bị cái gì xé rách.