Nói ngắn gọn, anh bị buộc bất đắc dĩ, là theo chó con nhà anh đuổi tới.
Hề Mạn không ngờ anh vừa về nước đã nuôi chó, nhìn xung quanh: "Chó của anh đâu?"
"Ánh mắt gì vậy, tôi đang dắt đây mà." Giản Chước Bạch giơ sợi dây thừng trong tay lên, lúc này mới phát hiện sợi dây thừng rất nhẹ.
Anh cúi đầu nhìn, đầu dây thừng kia không có một vật gì.
Mí mắt Giản Chước Bạch giật giật vài cái.
Chó nhà anh đâu?
Giản Chước Bạch cũng không biết từ lúc nào đã con chó nhỏ đã chạy mất, quét mắt một vòng bốn phía cũng không nhìn thấy nửa cái bóng chó.
Anh vội vàng băn khoăn nhìn bốn phía, vừa quay đầu, thấy Hề Mạn có chút trì độn đứng ở đó, nhìn qua tâm tình trầm mê. Môi mỏng của anh khẽ nhúc nhích, đột nhiên nói: "Chó của tôi vừa rồi là chạy theo cậu, bây giờ mất cậu cũng phải chịu chút trách nhiệm, giúp tôi cùng nhau tìm chó?"
"Tôi?" Không hiểu sao lại bị đổ trách nhiệm, đầu óc Hề Mạn có chút trống rỗng.
Hiện tại trong lòng cô rất loạn, không có hứng thú quản chuyện của anh.
Nhưng nhìn Giản Chước Bạch cầm dây thừng chó, trên mặt tựa hồ rất sốt ruột, Hề Mạn trầm mặc, lời cự tuyệt nghẹn ở cổ họng.
Do dự trong chốc lát, Hề Mạn bỗng nhiên cảm thấy giúp anh tìm chó cũng tốt, có lẽ trước mắt có thể có chút chuyện làm, dời đi lực chú ý, cô cũng sẽ không nghĩ đến những chuyện làm cho người ta khó chịu kia.
"Chó nhà cậu trông như thế nào?" Hề Mạn hỏi anh.
Giản Chước Bạch dùng bút vẽ một chút: "Lớn như vậy, thuần trắng."
Hai người dọc theo con đường trở về, cùng nhau tìm kiếm.
Hề Mạn nghĩ nghĩ: "Nếu lạc đường ở gần đây, cậu thử gọi tên không chừng nó có thể nghe thấy."
Nói đến đây, cô lại hỏi, "Chó con tên là gì?"
Sống lưng trắng nõn của Giản Chước cứng đờ trong chớp mắt.
Khi Hề Mạn nhìn qua, anh đang thưởng thức dây thừng dắt chó, lông mày nhuộm vài phần kiêu ngạo, làm như hồn nhiên không thèm để ý thuận miệng trả lời: "A, gọi Thằn Lằn."
Cái tên này nghe có chút quen tai, trong đầu Hề Mạn tìm kiếm một vòng, suy đoán: "Chính là loại động vật bò sát bộ dạng xấu xí kia?"
Giản Chước Bạch: "Ừ."
Không biết anh vì sao đặt cho chó con cái tên kỳ quái như vậy, Hề Mạn cũng không hỏi nhiều, cùng anh vừa gọi tên chó con vừa đi trở về.
Một đầu khác, bởi vì chủ nhân chạy quá nhanh mà bỏ lại con chó nhỏ chịu khổ, nó lăn vài vòng trên mặt đất, sau khi đứng lên lại lo lắng tìm kiếm.
Cho đến khi nghe thấy chủ nhân gọi tên nó, hai mắt nó cọ xát sáng lên, bắp chân bước thật nhanh, tăng tốc chạy như điên về phía người đàn ông.
Đi tới trước mặt Giản Chước Bạch, nó thả người nhảy vào lòng anh.
Giản Chước Bạch sợ nó ngã, vội vàng đưa tay đón lấy.
Thằn Lằn vẫy đuôi vừa ngửi vừa liếʍ, rầm rì làm nũng với anh.
Cao hứng xong, trong phút chốc hướng về phía anh gâu gâu kêu hai tiếng, tiếng kêu kia mang theo ủy khuất, nghe như là đang lên án anh vừa rồi bỏ rơi mình.
"Tao đây không phải trở về tìm mày rồi sao?"
Giản Chước Bạch trấn an sờ sờ nó, ngồi xổm xuống một lần nữa quấn lại dây thừng chó cho nó.
Hề Mạn nhìn chủ tớ bọn họ tương tác, đột nhiên có chút hâm mộ.
Lúc này nếu như cô có thể có một con chó ở bên cạnh, có lẽ cũng sẽ không cảm thấy cô đơn như vậy, không có chỗ để đi.
Cô đánh giá Thằn Lằn nhà Giản Chước Bạch, đại khái là do chạy trên mặt đất quá lâu, bộ lông màu trắng có chút bẩn.